Ở Điện Phi Vân, Tinh Điện cùng Cầm Vân Điện sáng rực là cung điện xa hoa nhất Chu Tước quốc dùng để chiêu đãi khách quý, tam điện tự thành một viện, lối nhỏ vào trống vắng, gốc cột chạm trổ thật là tinh xảo hoa mỹ, Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp hạ long liễn, cùng nhau đi vào thư phòng Điện Phi Vân, Bạch Nghiêu mặc cẩm bào màu vàng nhạt, lại ở trên bàn viết gì đó, thấy hai người đi tới, buông bút lông trong tay ra, mỉm cười ôn hòa nói:
“Ngồi đi!”
“Phụ hoàng!”
Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp song song thi lễ, ngồi xuống bên cạnh, cung nữ chạy nhanh dâng trà thơm, lui xuống, khép cửa phòng lại.
Vân Hiểu Nguyệt nâng chung trà lên khẽ nhấp một cái, lẳng lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Bạch Nghiêu trước mắt, trong lòng hiện lên những lời Bạch Diệp vừa mới nói, nhất thời không biết nói cái gì mới tốt.
“Nguyệt Nhi, con mặc nam y đều giống như đúc, ta cùng con ở chung lâu như vậy, lại một chút sơ hở cũng không có lộ ra, thời gian nếu sớm biết con là thân nữ nhi, không chừng đã thành Thái Tử Phi của Diệp Nhi, thế sự khó liệu a…”
Nhìn sâu Vân Hiểu Nguyệt một cái, Bạch Nghiêu mỉm cười nói, nhưng giọng nói kia buồn bã cùng thương cảm nồng liệt làm cho người khác cũng đau lòng.
Vân Hiểu Nguyệt cả người chấn động, cắn cắn môi, buông tách trà trong tay ra, nhẹ nhàng trả lời:
“Thực xin lỗi, lúc trước giấu diếm cũng là bất đắc dĩ, chỉ nghĩ đến thân nữ nhi không có biện pháp vào triều, vì giúp Diệp, phụ hoàng, thật xin lỗi!”
“Đứa ngốc, con cùng Diệp Nhi trai tài gái sắc, tình cảm thâm sâu, lúc con làm nam tử phụ hoàng còn có thể không thành toàn sao, nữ tử thì càng tốt hơn!
Nguyệt Nhi, hiện thời con là Nữ Hoàng một quốc gia, phụ hoàng đem quan hệ ngoại giao Bạch Hổ giao cho con, một mặt là vì ta có thể nghỉ ngơi thật tốt, phụ hoàng già rồi, cũng mệt mỏi, từ lúc bắt đầu sinh ra, liền không có vì mình sống qua, hiện giờ thừa dịp thời điểm còn có thể sống được, hảo hảo du sơn ngoạn thủy thôi, cũng không uổng đời người một lần tới thế giới này a.
Về phương diện khác, cũng vì Diệp Nhi, Nguyệt Nhi, hiện giờ con là Nữ Hoàng một quốc gia, cho dù con không đồng ý, các đại thần tất nhiên cũng sẽ thỉnh tấu, giống như nam đế vậy, sẽ dâng nam phi cho con, đây cũng thật bình thường, mà Diệp Nhi nếu không có Bạch Hổ hậu thuẫn cho hắn, ở trong hậu cung rất khó lập uy.
Lại nói Diệp Nhi là người thông minh kiệt xuất như thế, sao có thể mỗi ngày cứ ở trong thâm cung mà không có việc gì làm sao được? Cho nên, ta mới có thể đem Bạch Hổ Quốc tặng cho con, ta biết, chắc chắn Nguyệt Nhi muốn Diệp Nhi trở về xử lý Bạch Hổ Quốc, ta cũng yên lòng.
Về phần người thừa kế, phụ hoàng không bàn nữa, nhưng mà không còn cách nào khác cho các con thêm một người đệ đệ nữa, cũng là nhóm con nỗ lực một chút, sớm ngày sinh ra bảo bảo, như thế nào?”
Bạch Nghiêu mỉm cười, nhẹ nhàng nói xong.
Mà còn lại Vân Hiểu Nguyệt nghe được trong lòng chua xót không thôi:
‘Bạch Nghiêu ơi, phần ân tình này của ngươi, ta làm như thế nào cho phải đây? Vì lo lắng cho Diệp, vì lo lắng cho ta, lại duy chỉ có không có lo lắng cho chính ngươi vậy, hài tử kia cũng là cốt nhục của ngươi mà, ngươi lại lựa chọn tự tay xoá sạch hắn, đâu cần phải vậy chứ, hazz…’
“Phụ hoàng, mấy ngày nữa Diệp sẽ quay về Bạch Hổ rồi, người yên tâm đi, Nguyệt Nhi cùng Diệp chắc chắn hết sức đem Bạch Hổ Quốc thống trị tốt, không làm cho người thất vọng.
Về phần chuyện tuyển nam phi, các đại thần chính xác đã có nhắc tới, bị Nguyệt Nhi cự tuyệt, Nguyệt Nhi đã có vài vị người yêu hiểu nhau rồi, không cần phải dệt hoa trên gấm nữa, cho nên sự kiện kia, Nguyệt Nhi tuyệt đối sẽ không đồng ý, Diệp ở trong lòng Nguyệt Nhi, là người quan trọng nhất, phụ hoàng, người không cần lo lắng, chỉ cần Nguyệt Nhi có hài tử của Diệp, chắc chắn trước tiên thông tri cho người, sinh ra bảo bảo xong, vô luận nam nữ, đều giống nhau sẽ họ Bạch, phong làm Thái Tử Bạch Hổ Quốc, được không?”
Mắt đẹp hiện lên vẻ u sầu nhàn nhạt, Vân Hiểu Nguyệt cười nhạt trả lời.
“Thật sự sao?”
Bạch Nghiêu mừng rỡ, hỏi tới.
“Vâng, Nguyệt Nhi quyết không nuốt lời!”
“Ha ha… được, chuyện này, ta đã chân chính yên tâm, Nguyệt Nhi, con quả nhiên là người tâm tư trong sáng à, ta tin tưởng, ánh mắt thiên thần tuyệt đối sẽ không sai, cho dù ta đang ở dân gian, lúc nào cũng sẽ chú ý, Diệp Nhi, các con không để cho ta thất vọng, phụ hoàng muốn sớm một chút được ôm tôn tử đó!”
Bạch Nghiêu cao hứng cao giọng cười to, vui mừng nhìn hai người, Vân Hiểu Nguyệt cùng Bạch Diệp nhìn nhau cười, mặt càng đỏ lên.
“Phụ hoàng, nhi thần quyết không phụ sự kỳ vọng của phụ hoàng, nhất định sẽ thật nỗ lực!”
Bạch Diệp một câu hai nghĩa, con ngươi đen xinh đẹp tràn đầy ý cười, dưới ánh nến mị hoặc dị thường.
Vân Hiểu Nguyệt nhìn qua thật ngẩn ngơ, tim đập đột nhiên gia tốc.
‘Diệp như vậy, thật sự là mê chết người!’
“Được rồi được rồi, tân phu thê không cần ở trước mặt ta mắt đi mày lại, đến đến đến, phụ hoàng đem hiện trạng Bạch Hổ nói cho các con, cho trong lòng các con hiểu rõ hơn, được không?”
Thấy ánh mắt Vân Hiểu Nguyệt yêu nóng cháy nhìn Bạch Diệp say đắm, đôi mắt Bạch Nghiêu đau xót, ngăn chận tất cả mất mát trong lòng, mỉm cười trêu chọc.
“Vâng, phụ hoàng!”
Hai người mặt đỏ lên, vội vàng thu liễm tinh thần, tĩnh tâm lại mà nghe.
Bạch Nghiêu ước chừng nói hai canh giờ, rốt cục giảng xong, nhìn ánh mắt Bạch Nghiêu hơi có vẻ mệt mỏi, mắt sập xuống thật sâu, hiển nhiên lâu rồi đều không có nghỉ ngơi thật tốt, Vân Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, tay rót một chén trà nóng, đưa tới:
“Phụ hoàng, người phải bảo trọng thân thể mới được, nếu không, ta cùng Diệp sẽ rất lo lắng!”
“Phụ hoàng biết, sẽ chiếu cố tốt bản thân, Nguyệt Nhi, Nữ Hoàng một quốc gia không dễ làm như vậy, sẽ có rất nhiều chuyện không tưởng tượng được mà phát sinh, nhất là con bây giờ đăng cơ chưa ổn định, càng phải dè dặt cẩn thận, làm chuyện gì đều phải nghĩ kỹ rồi mới làm, bởi vì ý chỉ thiên thần, cho nên toàn bộ người trên đại lục cũng biết con, nhận thức con, đồng dạng với việc, ánh mắt của bọn họ luôn mở lớn nhìn người được thiên thần tuyển định thành Nữ Hoàng là con đó.
Lần này phụ hoàng đến dân gian du ngoạn, cũng thuận tiện giúp con hảo hảo nhìn xem, có tham quan ô lại không, hoặc là tìm hiểu người khác bàn luận đối với con có lợi không, phụ hoàng liền thuận tiện giúp con xử lý, được không?”
Tiếp nhận cốc trà, Bạch Nghiêu lẳng lặng nhìn nụ cười gần trong gang tấc, bắt đầu khởi động tình yêu thế nào cũng ức chế không được, từ giữa con ngươi đen tràn ra, nâng tay run run xoa lên sợi tóc thơm ngát của Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười nói.
“Phụ hoàng, cám ơn ngươi!”
Trong lòng Vân Hiểu Nguyệt cực kì cảm động, nhịn không được tiến lên ôm hắn, vùi sâu vào trong ngực của hắn, cảm động nói.
Cả người Bạch Nghiêu cứng đờ, giơ tay do dự thật lâu, cuối cùng giữa con ngươi đen tràn ra nhè nhẹ hơi nước cùng thỏa mãn nhàn nhạt, lập tức trừ khử không thấy nữa, một bàn tay vỗ vỗ lưng Vân Hiểu Nguyệt, khẽ cười trêu chọc:
“Con nha… Ta là phụ hoàng của con, tất nhiên muốn vì con của mình làm những thứ gì tốt cho con thôi, được rồi, ngàn vạn đừng khóc nhè chứ, con là Nữ Hoàng, vậy thật không ổn đâu!”
“Xì!”
Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được bị chọc cười, ngẩng đầu rời đi ôm ấp của Bạch Nghiêu, cười híp mắt nói:
“Nguyệt Nhi trước là nữ nhi của người, sau đó mới là Nữ Hoàng thôi, nữ nhi cùng phụ thân nũng nịu chút, đây là thói thường của con người, Diệp, đúng không?”
“Dạ dạ dạ, đều là nàng đúng!”
Bạch Diệp sủng nịnh cười nói, chọc cho Vân Hiểu Nguyệt cười đến càng thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn, trong thư phòng nhộn nhạo ôn nhu nồng đậm.
Cùng Bạch Nghiêu lại hàn huyên việc vụ vặt trong chốc lát, đêm đã khuya, Vân Hiểu Nguyệt vốn muốn cùng Bạch Diệp cùng nhau về điện. Không ngờ Bạch Diệp nói muốn lưu lại bồi Bạch Nghiêu, Vân Hiểu Nguyệt biết phụ tử bọn họ thật lâu chưa từng cùng một chỗ, nhất định là có rất nhiều lời muốn nói, vì thế cáo biệt bọn họ, theo một đống cung nữ thị vệ hướng ngoài điện mà đi.
Ngoài phòng, trăng tròn đã lên đến chính giữa, cũng rất sâu, ánh trăng mê người rải khắp mặt đất, làm cho hết thảy trong Hoàng cung đều trở nên mông lung mà duy mỹ, ánh sao đầy trời lóe ra ánh sáng lấp lánh, cùng trên mặt nhiều điểm ánh nến hoà lẫn vào, rất là xinh đẹp!
Hồi lâu không có cùng ai một chỗ ở dưới đêm trăng, một người hưởng thụ cái loại yên tĩnh thoải mái này, tối nay xinh đẹp như thế, thích hợp để tản bộ, Vân Hiểu Nguyệt cho mọi người lui, bao gồm chiếc long liễn kia, hít sâu một hơi, chậm rãi hướng thần điện mà đi.
Trong không khí, mùi hoa linh động mê người, đã là mùa thu, đóa hoa ở hoa viên dưới ánh trăng nở ra thơm tho nhiệt tình tỏa hương bốn phía, dáng người tận tình giãn ra, dừng bước lại, cúi người xuống, nhẹ nhàng mà vuốt ve một gốc cây thược dược đang nở hoa tươi đẹp, đóa hoa non mềm thủy nhuận đó, nhẹ nhàng phớt qua lòng bàn tay của nàng, mang đến một chút cảm giác ngứa ngáy, sợ sệt nhìn cây phóng hoa nở rộ, không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt tươi cười như gió xuân của Bạch Nghiêu đầy ấp ám, còn có việc nàng vừa mới liền hợp theo, thân hình có chút gầy gò, trong lòng áy náy nhàn nhạt lan tràn:
Kỳ thực, Vân Hiểu Nguyệt biết, sở dĩ hắn đem ngôi vị Hoàng đế Bạch Hổ Quốc nhường cho nàng, nguyên nhân lớn hơn nữa chỉ sợ lo lắng nàng là một người nữ tử, sẽ khống chế không xong yêu cầu của quần thần Chu Tước, cho nên muốn nàng lại thành Nữ Hoàng của Bạch Hổ, mục đích là làm cho nàng đứng vào vững hơn.
Mà Bạch Diệp có thực quyền, lại là vị hôn phu của nàng, cho dù trong triều có người có dị tâm, chỉ sợ sau ngày hôm nay, cũng sẽ chặt đứt ý niệm, toàn tâm toàn ý phối hợp nàng.
Phần tâm ý lo lắng sâu xa an bày này, làm cho nàng cảm kích rất nhiều, càng không muốn cự tuyệt, mà Bạch Diệp người tinh xảo sâu sắc như thế, hẳn cũng hiểu được tâm tư Bạch Nghiêu.
Nhưng là tình ý của Bạch Nghiêu, nàng cuối cùng đành phải cô phụ thôi! Chẳng phải nói quá lớn tuổi, mà là nàng đối với hắn, chỉ có cung kính cùng thân tình, không có một tia yêu thích của nam nữ, càng chưa nói tới là hiện giờ hắn còn nói muốn thay thế nàng đi dân gian tuần tra, hết thảy vì nàng bình định những việc không ổn định, thật là làm cho nàng cảm động không thôi.
Mà nàng có thể làm chỉ sợ là lại phái ra cao thủ đi theo bảo vệ mà thôi, chỉ mong hắn có thể sớm ngày đem phần cảm tình này chuyển hóa đi, hoặc là tìm được một người nữ tử ái mộ mến nhau thôi, từ đó về sau, đem nàng coi là nữ nhi chân chính đi!
“Hazz…”
Thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt đứng thẳng, ngửa đầu nhìn trời đầy sao cùng một vòng trăng tròn kia, đem tất cả tạp niệm trong lòng hết thảy lắng đọng lại, thật lâu sau, thở dài một hơi, khóe miệng chứa nụ cười tự tin, cất bước hướng thần điện mà đi.
‘Nếu không thương, sẽ không cần suy nghĩ nhiều như vậy, hảo hảo thống trị tốt hai nước Chu Tước cùng Bạch Hổ, mới là báo đáp tốt nhất nha!’
Tâm, đột nhiên rộng mở, bước chân càng chuyển biến mau, trời rất tối, muốn sớm đi nghỉ ngơi, ngày mai bắt đầu lâm triều, nhưng nàng là lần đầu tiên đó nha, phải giữ vững tinh thần mới là tốt.
Dọc theo đường yên tĩnh đi trước, ngẫu nhiên thấy thị vệ tuần tra ban đêm, còn chưa hành lễ, liền bị nàng ngăn cản, suy nghĩ ngày mai trên buổi lâm triều có thể đem ” quỳ lễ ” này mà một phát bỏ đi hay không.
Bất tri bất giác, đã đến rừng cây nhỏ bên ngoài thần điện, ánh sáng hơi yếu từ khe hở rừng cây đang lúc lộ ra, hiển nhiên nhóm nam nhân của nàng còn chưa có ngủ, đang chờ nàng, tâm ấm áp lên.
Vừa mới cất bước, đột nhiên cảm giác được một tia hơi thở bất ổn ẩn nấp ở trong rừng cây, vừa muốn mở miệng, xa xa một thân ảnh từ phía sau cây vòng ra, ánh trăng sáng ngời chiếu ở trên người cùng trên mặt của hắn, trong lòng Vân Hiểu Nguyệt chấn động, kinh ngạc thở nhẹ:
“Là ngươi?”