“Thành Bích Thủy” không hổ là Đại thành thứ hai của Huyền Vũ Quốc, ngồi không ở trên xe ngựa một đường đi tới, ngoài thành ruộng lúa mênh mông vô bờ đã chín, gió nhẹ nhẹ phẩy, thóc lãng cuồn cuộn, nhìn ra được năm nay thu hoạch nhất định không kém, guồng nước cao lớn đứng yên ở xa xa, chậm rãi chuyển động, ở đồng ruộng dân chúng làm việc trên mặt người người mang nụ cười thỏa mãn, loại hạnh phúc đơn giản này, làm cho người ta cảm động.
Thấy một màn như vậy, tâm tình Vân Hiểu Nguyệt tốt hơn nhiều, bách tính có cuộc sống ngày càng giàu có, nhiệm vụ của nàng có thể sớm một ít hoàn thành, cách ngày nàng Tiêu Dao liền càng tiến một bước!
“Lý cô nương không cần lo lắng, Thẩm Mặc ổn thỏa đem hết toàn lực giúp ngươi tìm vị kia hộ pháp đó, chờ đến nhà của ta, ta lập tức phái người ra đi tìm, được không?”
Thấy Vân Hiểu Nguyệt xốc một góc màn che cửa sổ lên nhìn ra bên ngoài mà ngẩn người, Thẩm Mặc ngồi ở một bên an ủi.
“Thật sự là rất cảm tạ, ngày khác nếu Trầm công tử có gì cần Tiêu Dao, Tiêu Dao dốc toàn lực tương trợ!”
Vân Hiểu Nguyệt cảm kích cười cười, mắt sáng lộng lẫy rạng rỡ sáng lên, nhìn qua Thẩm Mặc tâm chợt nhảy, tuấn nhan ửng đỏ, tươi cười càng thấy mê người.
“Lý cô nương khách khí, Thẩm Mặc xưa nay yêu thích kết giao bằng hữu, có thể trở thành bằng hữu cô nương cùng mấy vị công tử này, Thẩm Mặc vinh hạnh lắm, không biết vị hộ pháp mất tích tên gọi là gì vậy?”
“Hắn gọi là Lưu Vân, đây là bức họa của hắn, làm phiền Trầm công tử!”
Tay Vân Hiểu Nguyệt duỗi ra, Tần Vũ đưa lên một bức họa Tần Ngạo.
Thẩm Mặc nhẹ nhàng mở ra vừa thấy, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt ngẩn ngơ, thần sắc khiếp sợ từ giữa con ngươi đen chợt lóe lên, lập tức chậc chậc khen:
“Thật một vị công tử như ngọc khí độ bất phàm, hộ pháp bên cạnh Lý cô nương người người tướng mạo tuấn tú, làm cho người ta hâm mộ a!”
Áng mắt Vân Hiểu Nguyệt chợt lóe, khóe miệng tràn ra một tia lãnh ý đạm mạc.
Thời điểm Thẩm Mặc vừa mới thấy bức tranh vẽ chân dung này nàng cũng không có lỡ mất vẻ mặt của hắn, hắn rõ ràng đã biết bộ dáng của Tần Ngạo.
Chuyện Tần Ngạo đến Hoàng cung Chu Tước thiên hạ đều biết, nhưng mà Tần Ngạo rời đi Hoàng cung, chuyện nhảy vực đã thật giấu kín, nếu lan truyền đi ra ngoài, sẽ khiến cho sóng to gió lớn, đến lúc đó liền tính lấy chiếu thư Tần Ngạo thoái vị ra nữa, thì việc này cũng không phải dễ dàng chấm dứt như vậy.
Bây giờ thiên hạ vừa mới yên ổn, tứ quốc trong lúc đó hoàn toàn mở ra thông thương mậu dịch đúng là giai đoạn khởi đầu, ở thời điểm mấu chốt nơi này, nếu chuyện Tần Ngạo mãnh liệt bị lấy ra nữa, gây bất lợi cho tứ quốc phát triển. Cho nên lúc trước Vân Hiểu Nguyệt không có tìm được Tần Ngạo, quả quyết không thể dễ dàng làm cho người khác nắm giữ tình hình thực tế.
Mà Thẩm Mặc này không đơn giản như vậy, rõ ràng nhận ra Tần Ngạo, nhưng chỉ là ngẩn ngơ liền phản ứng, phần tâm trí này cùng trấn định lại, liền làm cho nàng không thể không phòng bị, bất quá nếu hắn giả ngu, như vậy, nàng cũng giả ngu đi!
“Chúng ta ‘Tiêu Dao môn’ rất ít tham gia giang hồ, lần này bởi vì ta vừa mới nhận chức môn chủ, mới rời núi, không nghĩ tới rước lấy tai hoạ, hại Lưu Vân, Trầm công tử tương trợ, trong lòng Tiêu Dao cảm kích vạn phần nha!”
Vân Hiểu Nguyệt bộ dạng nghiêm trang bịa chuyện, Câu Hồn bên cạnh cười đến yêu mị, mắt đào hoa híp lại thành một đường may, thâm tình khẩn thiết nhìn Vân Hiểu Nguyệt, không chút nào che dấu tình yêu của hắn.
Vẫn là bọn họ biểu lộ buồn cười, thấy vẻ mặt Câu Hồn, nụ cười Thẩm Mặc hơi hơi cứng đờ, vừa muốn mở miệng, xe ngựa thong thả ngừng lại, bên ngoài truyền tới một thanh âm sáng sủa mà cung kính:
“Chủ tử, đến nhà ạ!”
Lập tức, màn xe bị xốc ra.
“Lý cô nương, mời!”
Thẩm Mặc mỉm cười, đem bức tranh cầm trong tay đưa cho một người mặc áo xám bên ngoài, nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, dẫn đầu nhảy xuống, lập tức xoay người đưa tay giúp đỡ Vân Hiểu Nguyệt xuống xe, không đợi Vân Hiểu Nguyệt có động tác khác, bên cạnh miệng Câu Hồn nhăn lại, tay nắm ở vòng eo Vân Hiểu Nguyệt, nhẹ nhàng đề khí, nhảy xuống xe ngựa.
“Nhóm thiếp thân thỉnh an tướng công, tướng công một đường tàu xe mệt nhọc, cực khổ!”
Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nữ nũng nịu, Vân Hiểu Nguyệt ngạc nhiên ngẩng đầu, đã nhìn thấy ước chừng bốn năm nữ tử xinh đẹp đứng ở bóng cây ngoài cổng đang thi lễ, mắt đầy ẩn tình nhìn Thẩm Mặc bên cạnh.
Đập vào mắt chứng kiến bốn phía là hoa viên xinh đẹp cùng dòng chảy dưới cây cầu nhỏ, mất nửa ngày, lúc nàng đang cùng Thẩm Mặc nói chuyện phiếm, xe ngựa đã lái vào đại môn Thẩm phủ, mà trước mắt những nữ nhân xinh đẹp này không cần phải nói nhất định là thê thiếp Thẩm Mặc rồi!
“Uh, đều lui ra đi!”
Trong mắt Thẩm Mặc hiện lên một tia giận tái đi, tuấn nhan nhất thời đen xuống, đạm mạc phân phó. Mấy mỹ nữ nụ cười trên mặt cứng đờ, thân mình nũng nịu hơi cúi, lườm Vân Hiểu Nguyệt đang che mặt một cái, lui xuống.
Vân Hiểu Nguyệt buồn cười nhéo nhéo tay Câu Hồn bên cạnh thấy mấy mỹ nữ này tâm tình rất tốt, mỉm cười nói:
“Trầm công tử thật có phúc khí, có vài vị phu nhân như hoa như ngọc, ta thấy, ngươi hay là đi bồi các nàng đi, vắng vẻ giai nhân, cũng không tốt nha?”
“Lý cô nương chê cười, mấy vị này là thị thiếp Thẩm Mặc, Thẩm Mặc đến nay còn chưa cưới chính thê, Lý cô nương là khách quý của ta, có thể nào chậm trễ, mời!”
Thẩm Mặc lẳng lặng nhìn Vân Hiểu Nguyệt, mỉm cười trả lời.
‘Ặc, nói cho ta chuyện này là có ý gì?’
Vân Hiểu Nguyệt nhướn mày, cười nhạt trả lời:
“Vậy thì cám ơn Trầm công tử, mời!”
Theo Thẩm Mặc xuyên qua cổng vòm cùng hành lang dài rường cột chạm trổ, một vòng hoa viên đủ đấu tranh kỳ diễm cùng cầu đá nhà thủy tạ tinh xảo đáng yêu, đi tới một tiểu lâu cực kì hoa lệ.
Đi vào tiểu lâu đề bảng “Thúy Vi Cư” mới phát hiện bên trong so với bên ngoài còn tinh xảo xinh đẹp hơn, giường tầng trên thảm mềm mại, trong phòng sử dụng dụng cụ đều sa hoa, tiểu lâu như vậy lại dùng đến chiêu đãi khách quý, xem ra, Thẩm Mặc này đang hoài nghi thân phận của nàng, nếu không sẽ không để cho các nàng tiến vào tiểu lâu tốt như vậy.
Thần sắc Vân Hiểu Nguyệt bất động theo Trầm công tử tham quan một vòng, theo sau cùng hắn dùng xong điểm tâm, Thẩm Mặc cầm bức tranh của bọn họ đi xuống bố trí tìm người, hắn chân trước vừa đi, Vân Hiểu Nguyệt sau lưng liền phân phó Tư Đồ Viễn, Tần Vũ cùng Phong Tuyệt toàn bộ đi ra ngoài ngầm hỏi, mà Câu Hồn còn lại là đi liên hệ người “Quỷ môn” nơi này, trong thời gian ngắn nàng nhất định phải đem “Thành Bích Thủy” tìm một lần.
Bởi vì chính nàng cũng là vụng trộm xuất cung, cáo ốm để Chu Lân tạm thời chấp chính, không thể ở bên ngoài lưu lại thời gian quá dài được, ba ngày sau đó nếu không có tin tức của Tần Ngạo, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp giải quyết nếu không liền rách việc. Quần thần Thanh Long Quốc, không phải là dễ đối phó như vậy, ban đầu khi ở Thanh Long Quốc nàng liền biết.
‘Tần Ngạo à, chàng nhất định phải còn sống, ta tin tưởng chàng không dễ dàng chết như vậy, ta nhất định tìm được chàng, lúc này đây, ta sẽ hảo hảo quý trọng phần tình cảm này, đời này, ta cũng muốn lôi kéo tay chàng vĩnh viễn đấy!’
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, hai ngày trôi qua, bọn Tư Đồ Viễn mỗi ngày đi sớm về trễ, Thẩm Mặc cũng thật tích cực khắp nơi tìm kiếm, nhưng vẫn như cũ không có tin tức Tần Ngạo. Tâm tình Vân Hiểu Nguyệt càng ngày càng lo lắng nhiều hơn, từ lúc Tần Ngạo nhảy vực đến bây giờ đã qua hơn mười ngày, nhưng đã xuất động nhiều người như vậy mà vẫn không có tin tức của hắn, mặc dù nói không có tin tức chứng tỏ là tin tức tốt, chứng minh khả năng Tần Ngạo không chết tính rất lớn, nhưng nếu nửa tháng sau hắn còn không có xuất hiện, chỉ có hai loại khả năng, thương thế của hắn thật nghiêm trọng, vẫn còn đang hôn mê, nếu hắn không phải ở “Thành Bích Thủy”, như vậy, trời đất bao la, nàng muốn đi nơi nào tìm hắn đây?
‘Hazz… Lưu Vân, lúc này đây, ta thật sự tìm không thấy chàng sao? Chàng rốt cuộc ở đâu vậy, Lưu Vân…’
Tâm, rất đau, rất khổ sở, Vân Hiểu Nguyệt không bao giờ ngốc ở trong phòng suy nghĩ lung tung nữa, bước ra tiểu lâu, lững thững đi đến hoa viên, ngồi ở trong lương đình, cảm thụ được gió thanh từ từ quất vào mặt, mùi hoa thanh nhã cùng ánh mặt trời sáng rỡ, đè nén tâm tình thoải mái rất nhiều, tựa vào trên lan can lương đình, Vân Hiểu Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ yên tĩnh khó có được này.
Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua, ngay tại thời điểm Vân Hiểu Nguyệt buồn ngủ, đột nhiên, xa xa nghe thấy truyền đến tiếng nói chuyện nhẹ nhàng, là hai tiểu tỳ nữ trẻ tuổi, chậm rãi hướng nơi này đi tới, Vân Hiểu Nguyệt võ công cao cường, nhĩ lực càng tốt, dĩ nhiên là nghe được nội dung bọn họ nói chuyện.
“Tiểu Thúy, tỷ nói tiểu thư có phải trúng tà hay không, cũng đã cùng Tưởng công tử đính hôn rồi, lại vụng trộm đem vị công tử kia giấu ở trong khuê phòng, nếu để cho Đại công tử biết, tiểu thư nhất định sẽ bị phạt, chúng ta là nha hoàn bên người tiểu thư, khẳng định không thể thiếu trách nhiệm, làm sao bây giờ nha?”
“Hư… Tiểu Thúy tỷ, Tiểu Thúy tỷ, nhỏ giọng một chút, muội cũng biết tiểu thư cáu kỉnh, chuyện người muốn làm, chúng ta nào dám ngăn cản nha, bất quá, vị công tử đó trông thật sự là tuấn tú, so với Tưởng công tử tốt hơn nhiều, ta xem tiểu thư tám phần là coi trọng vị công tử kia rồi, trong khoảng thời gian này cơ hồ là cực nhọc cả ngày cả đêm hầu hạ ấy, Tiểu Hoàn, muội nói vị công tử này là làm gì nha, làm sao có thể bị thương nặng như vậy hả?”
“Ai biết nha, bất quá ta đoán nha, vị công tử tuấn tú này nhất định không phải là người xấu, tám phần là bị kẻ gian gây thương tích mới có thể chịu thương tổn nặng như vậy, may mắn hôm đó tiểu thư chạy ra ngoài chơi, đem vị công tử đó đưa vào y quán, nếu không, chắc đã chết thật rồi đấy!”
“Đúng vậy, thời điểm vừa mới thấy, ta thật sự tưởng người đó chết rồi, bộ dạng tái nhợt như vậy, dọa chết người, bất quá, tiểu thư của chúng ta tâm địa thiện lương như vậy, cho dù là đại công tử biết, nói vậy cũng sẽ không thể mắng tiểu thư đi, hơn nữa, vị công tử đó luôn luôn hôn mê bất tỉnh, chúng ta cũng luôn luôn hầu hạ ở bên cạnh, chỉ cần vị công tử kia tỉnh tiểu thư có thể thả người ta đi, không phải không có người biết được sao?”
“Hì hì, vẫn là Tiểu Thúy tỷ thông minh, đến lúc đó chúng ta nhất định phải khuyên tiểu thư đem vị công tử đó vụng trộm tiễn bước đi, tiểu thư đã hứa hôn cho nhân gia, đoạn không thể bị vị công tử đó hủy danh tiết được, đúng không?”
“Đó là đương nhiên, hỏng bét, tiểu thư muốn chúng ta mau chút đem thuốc đưa qua đấy, chúng ta còn ở chỗ này nói chuyện phiếm, tiểu thư biết chắc tức giận lắm, đi nhanh đi!”
“Uh, không nói nữa, cẩn thận có người nghe được, đi mau!”
Tiếng bước chân dần dần đi xa, Vân Hiểu Nguyệt chợp mắt đang mở mắt ra, khóe miệng không khỏi nổi lên mỉm cười.
Nàng nghe Thẩm Mặc nói qua hắn còn có hai muội muội, một đệ đệ, Đại muội đã xuất giá, tiểu muội đã đính hôn, tiếp qua mấy tháng cũng muốn xuất giá, vị tiểu thư này dũng cảm cứu mỹ nam như vậy, nhất định chính là tiểu muội Thẩm Lan Hinh của Thẩm Mặc.
Không nghĩ tới tiểu thư này nhưng tên thật đúng với người, người trong lòng liền không buông tha, thú vị, chạy ra ngoài chơi còn có thể cứu được mĩ nam, hắc hắc, tiểu cô nương này, nhất định là người rất hoạt bát nhỉ!
Á, mĩ nam trọng thương???
Ý cười đột nhiên đọng lại ở khóe miệng, tim Vân Hiểu Nguyệt đập bắt đầu gia tăng tốc độ.
‘Trời, có thể người đó chính là Tần Ngạo hay không? Trọng thương, hôn mê bất tỉnh, đáng chết, rất có khả năng, không được, ta phải đi xem!’
Hạ quyết tâm, bước chân Vân Hiểu Nguyệt nhẹ chút đuổi theo phương hướng hai tỳ nữ kia vừa mới rời khỏi mà đi tìm qua!