Nhẹ nhàng mở thuốc trị thương trong bình ra, tỉ mỉ đem vết thương đáng sợ này mà thoa khắp, sau đó tỉ mỉ lấy ra băng gạc đưa hơn nửa trên thân hắn gói kỹ lại, đem chăn gấm mềm nhẹ đắp lên trên người Tần Ngạo, nhìn tuấn nhan gầy yếu môi mỏng trắng bạch mất máu nằm ở giữa chăn gấm, Vân Hiểu Nguyệt ức chế không được cúi người xuống, in lại vết hôn mềm nhẹ, chậm rãi khẽ liếm lấy cánh môi của Tần Ngạo mang theo vị thuốc, cho đến khi mặt trên lây dính hơi thở của nàng, mới nhẹ nhàng mà đem mặt ấm áp của mình dính sát ở trên gương mặt của hắn.
Cảm thụ được tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, cảm động cùng vui sướng làm cho lòng nàng ngọt ngào mà chua xót, Lưu Vân của nàng, còn sống, cảm tạ ông trời, không để cho nàng lưu lại một tiếc nuối.
‘Từ nay về sau, ta sẽ cùng chàng làm bạn đến già, đau này đi qua, liền khiến chúng nó mai một như vậy đi!’
Đôi mắt tràn đầy sương mù phiếm thủy quang trong suốt, Vân Hiểu Nguyệt nằm ở trước ngực Tần Ngạo, cảm thụ được trong ngực hắn tiết tấu phập phồng, cảm giác quen thuộc đang lúc để bụng, lúc trước thời điểm nàng vẫn là phi tử Tần Ngạo, mỗi lúc trời tối đều ở bên cạnh hắn ngủ, mỗi lúc sau khi tỉnh lại, nàng cũng sẽ rút vào trong ngực của hắn, cứ thế, liền thành thói quen.
Hiện thời đi qua đã lâu như vậy, lại áp vào trong ngực quen thuộc này, từ đáy lòng nổi lên thỏa mãn làm cho nàng bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra, ở chỗ sâu tâm linh của nàng, vẫn quyến luyến, không phải mỗi một lần đau rõ ràng nàng có thể hạ sát thủ, lại thủy chung tâm không cho như vậy, nhất là lúc này đây quyết tuyệt của hắn, làm cho nàng rốt cục thấy rõ tâm của mình, cho nên, nàng quyết định hoàn toàn quên quá khứ, muốn cùng hắn bắt đầu lần nữa!
Trên khuôn mặt nổi lên nụ cười tuyệt mỹ mà thư thái, đứng thẳng, Vân Hiểu Nguyệt xốc phần dưới chăn gấm lên, cẩn thận bỏ đi quần lót của hắn, đập vào mắt chứng kiến vết thương loe loét, làm cho nàng đau lòng vạn phần, động tác càng chuyển biến ôn nhu hơn.
Bận rộn sau một lúc lâu, rốt cục đem tất cả miệng vết thương toàn bộ bôi thuốc tốt vào, thở dài một hơi, Vân Hiểu Nguyệt ngồi đến bên giường, nắm bàn tay to lạnh lẽo của Tần Ngạo, tinh tế bắt mạch, khóe miệng ý cười càng ngày càng lớn.
Thật tốt quá, tuy rằng nội thương rất nặng, nhưng mà chân khí trong cơ thể hắn đang tự hành chậm rãi chữa thương, chỉ cần phối hợp thuốc của nàng, lại dùng nội lực trợ giúp hắn một phen, không quá nửa tháng, nội thương của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều, vết thương trên người cũng vậy, đến lúc đó sau khi hắn thức tỉnh, liền dẫn hắn quay về Hoàng cung để nàng hảo hảo điều dưỡng, về sau chuẩn bị công việc đại hôn, những nam nhân này, trước cưới đã, về phần cái khác, sau này hãy nói đi!
“Cốc cốc cốc…”
Đang lúc thời điểm Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy viết phương thuốc cho Tần Ngạo, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, lập tức giọng ôn hòa Thẩm Mặc truyền vào:
“Lý cô nương, hạ nhân báo lại, nói ngươi mang về một nam tử hôn mê, là người ngươi muốn tìm sao?”
“Mời vào!”
Mắt đẹp vừa chuyển, Vân Hiểu Nguyệt xuất ra khăn gấm che khuất mặt mình, nhàn nhạt trả lời. Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Thẩm Mặc một thân cẩm bào màu lam nhạt vẻ mặt mỉm cười, đi đến.
“Trầm công tử nói không sai, ta đã tìm được Lưu Vân, hắn còn sống, thật tốt quá!”
Tâm tình Vân Hiểu Nguyệt vô cùng tốt, mắt xinh đẹp cười đến cong cong, ánh sáng lộng lẫy loá mắt làm cho người ta mất tinh thần di.
“Thật tốt quá! Như vậy cần ta phái người đi mời đại phu không?”
Thẩm Mặc cao hứng cười hỏi.
“Không cần, ta chính là đại phu, nhưng thật ra muốn phiền toái Trầm công tử người đi giúp ta tìm về bốn hộ pháp của ta, được không?”
“Nguyện ý cống hiến sức lực!”
Thẩm Mặc hơi hơi thi lễ, xoay người đi đến ngoài cửa phân phó vài tiếng, lại đi đến ngồi ở trên ghế bên cạnh, mỉm cười hỏi:
“Lý cô nương, người Thẩm Mặc tìm hai ngày hai đêm cũng không có tìm được người, Lý cô nương hôm nay cũng không có đi ra Thẩm phủ, Lưu Vân công tử được người trong Thẩm phủ cứu, giấu kín ở trong phủ sao?”
Dừng à, nam nhân này, thật sự là thông minh nha, điều này cũng có thể nghĩ đến được.
‘ Thẩm Lan Hinh, ta cũng không nói, đây là bản thân hắn đoán được, ta muốn nhúng tay vào cũng không được!’
“Này… Trầm công tử, Lưu Vân thật là được người Thẩm phủ cứu, hôm nay trong lúc vô tình ta nhìn thấy, trong lòng thật là cảm kích vị đó chìa tay giúp đỡ, bất quá, ta đáp ứng nàng không nói, tất nhiên muốn tuân thủ hứa hẹn, nếu là người Thẩm phủ, ta liền đem phần ân tình này ghi tạc trên đầu Thẩm phủ đi, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, hồi đáp.
“Ặc? Nếu như vậy, Thẩm Mặc liền không hỏi tới nữa, mà Lưu Vân công tử chỉ sợ bị thương không nhẹ đi, trong chốc lát ta phái người đưa một ít thuốc bổ lại đây, đúng rồi, nơi này là phòng Lý cô nương, hiện tại nếu Lưu Vân công tử cùng tứ vị công tử khác đều ở trọ lại, chỉ sợ không có nhiều phòng trống, ta sẽ giúp cô nương chuẩn bị một tiểu lâu khác, như thế nào?”
“Không cần, cám ơn Trầm công tử, Lưu Vân là vị hôn phu của ta, ta chiếu cố hắn là phải, sao có thể rời hắn đi được đây?”
Vân Hiểu Nguyệt từ vừa mới bắt đầu chỉ biết Thẩm Mặc này đối với nàng chỉ sợ có tâm tư không nên có, nếu không sẽ không đặc biệt nói cho nàng biết hắn chưa lập chính thê, còn đưa bọn họ an bày cách phòng ngủ chính gần một tiểu lâu thôi, ăn mặc chi phí hết sức xa hoa, còn thường thường tìm nàng nói chuyện phiếm, cho nên nàng phải cực sớm chặt đứt niệm tưởng của hắn.
Đương nhiên, cũng thuận tiện chặt đứt niệm tưởng của cái vị tiểu muội nào đó mới tới ngoài cửa đang nghe lén, Tần Ngạo là nam nhân của Vân Hiểu Nguyệt nàng, ai cũng đừng nghĩ cùng nàng lấy!
“Cái gì?”
Cửa lập tức bị đẩy ra, vẻ mặt Thẩm Lan Hinh khiếp sợ cùng thương tâm vọt vào, thẳng tắp đi đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt chất vấn:
“Tỷ nói gì, Lưu Vân là vị hôn phu của tỷ? Không có khả năng, tỷ ở đây gạt người, đúng hay không? Không phải là bởi vì ta yêu thích hắn, cho nên tỷ mới nói như vậy chứ, Lý tỷ tỷ, có phải hay không, phải hay không?”
“Lan Hinh!!!”
Thẩm Mặc bị lời nói của Vân Hiểu Nguyệt làm cho kinh ngạc đến ngây người còn phản ứng không kịp nữa, đã bị Thẩm Lan Hinh xông tới một phen nói làm tức giận đến xanh mặt, bước nhanh tiến lên kéo Thẩm Lan Hinh ra, phụng phịu quát:
“Hóa ra là muội cứu công tử Lưu Vân, vì sao ta không biết, chẳng lẽ muội đưa hắn giấu ở ‘Lan Uyển’ của muội sao? Thật là hồ nháo, muội một tiểu thư sắp lấy chồng, lại tư tàng nam nhân, nếu để cho nhà phu quân muội biết, muội còn gả đi ra ngoài được sao? Cũng may mà Lý cô nương phát hiện, nếu không, muội vĩnh viễn không nói sao?”
“Đại ca, ta…”
Thẩm Lan Hinh bị Thẩm Mặc quát mắng một phen nói không được nước mắt trong suốt, lớn chừng hạt đậu từng giọt rớt xuống, thương tâm nhìn Thẩm Mặc, lớn tiếng kêu lên:
“Ta yêu thích Lưu Vân, ta không cần gả, đại ca, giúp ta từ hôn đi, ta chỉ muốn gả cho Lưu Vân công tử, được không?”
‘Vị cô nương này, có cá tính! Nếu ngươi không xem trọng người của ta, ta nhất định giúp ngươi, đáng tiếc Lưu Vân là của ta, cho nên đành phải thật có lỗi vậy!’
“Lan Hinh, ta cùng Lưu Vân đã sớm định ra ước hẹn đến già rồi, vừa mới không có nói cho muội biết, là sợ muội thương tâm, không nghĩ tới muội nhanh tới đây như vậy, thực xin lỗi, muội hãy để cho qua đi, ta thật cảm kích muội đã cứu Lưu Vân, nhưng mà…”
“Tỷ tỷ, ta không để ý làm thiếp, ta thích tỷ tỷ, cũng thích Lưu Vân, ta cũng có thể với tỷ cùng nhau gả cho hắn được không? Ta cam đoan, sẽ ngoan ngoãn nghe lời tỷ nói, tuyệt đối không tranh thủ tình cảm, được không?”
Thẩm Lan Hinh lại giữ chặt tay Vân Hiểu Nguyệt, cầu khẩn nói.
“Im miệng! Muội một người nữ tử, lại không biết hổ thẹn như vậy, người tới, đưa tiểu thư trở về phòng, không có lệnh của ta, không cho nàng bước ra ‘Lan Uyển’ nửa bước, thẳng đến xuất giá mới thôi!”
Thẩm Mặc nghe xong những lời này, tức giận đến sắc mặt biến thành màu đen, lớn tiếng nói.
“Vâng!”
Ngoài cửa mấy người thị nữ cùng gia đinh lập tức tiến đến, muốn tiến đến dắt Thẩm Lan Hinh đi, Vân Hiểu Nguyệt nhướng mày, tay đem Thẩm Lan Hinh kéo ra phía sau, mặt lạnh nhìn về phía Thẩm Mặc, đạm mạc nói:
“Trầm công tử, ta ngược lại thật thưởng thức Lan Hinh dũng cảm gan dạ sáng suốt theo đuổi hạnh phúc của bản thân, chuyện này để cho ta tới xử lý, được không?”
“Ngươi…”
Thẩm Mặc ngẩn ra, con ngươi đen chợt lóe, thật sâu nhìn Vân Hiểu Nguyệt lmột cái, ngồi xuống trong ghế dựa, vung tay lên, hạ nhân lui xuống, Vân Hiểu Nguyệt xoay người lôi kéo Thẩm Lan Hinh chảy nước mắt ngồi vào chỗ của mình, trấn an chụp vỗ tay của nàng, mỉm cười nói:
“Lan Hinh, từ hôm nay trở đi, muội chính là muội muội của ta, được không?”
“Thật sự? Tỷ tỷ, ta…”
Giữa mắt đẹp Thẩm Lan Hinh lập tức sáng lên, Vân Hiểu Nguyệt biết nàng hiểu sai ý, bật cười lắc đầu, tay che môi của nàng lại, ôn nhu nói:
“Lan Hinh, ta thật thích muội, không phải vì muội cứu Lưu Vân, mà là dũng cảm của muội, muội muốn quyết tâm theo đuổi hạnh phúc bản thân, nhưng có chuyện ta muốn cho muội hiểu, ta nói muội muội này, không phải cho muội là muội muội, mà là chân chính nghĩa muội, muội phải biết rằng, con người của ta, nhưng thật ra rất bá đạo, tuyệt đối không cho phép nam nhân của chính mình có nữ nhân thứ hai, cho nên ta tuyệt đối không có khả năng muốn Lưu Vân đem muội làm thiếp, muội hiểu chưa?
Lại nói, cho dù ta đồng ý, Lưu Vân cũng tuyệt đối sẽ không nguyện ý cưới thiếp, ta cùng hắn trải qua chuyện tình, muội thì không cách nào tưởng tượng được, chúng ta thật vất vả đi tới hôm nay, chỉ cần hắn tỉnh lại, chúng ta sẽ thành thân!
Lan Hinh, muội là cô nương tốt, thiện lương dũng cảm, nếu muội không thích cái công tử họ Tưởng đó, không đồng ý gả cho hắn, ta có thể làm chủ hôn cho muội lui lại hôn sự này, còn có thể cho muội lựa chọn rất nhiều nam tử ưu tú khác, muội sinh sống ở bên trong khuê phòng, tiếp xúc nam tử quá ít, cho nên mới thích Lưu Vân, kỳ thực hắn luôn luôn hôn mê, muội một chút cũng không hiểu biết hắn, lại chỉ xem bề ngoài của một người, mà không đủ tiếp xúc, nếu muội xem, liền sẽ biết, trong thiên hạ còn có thật nhiều nam tử ưu tú đáng giá để muội phó thác cả đời lắm, Lan Hinh, muội nói đúng không?”
“A? Nhưng … Ta lại thích công tử Lưu Vân, từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền thích rồi, cho nên mới phải vụng trộm đưa hắn giấu ở ‘Lan Uyển’ tự mình chiếu cố hắn, tỷ tỷ, mấy ngày qua, ta cùng hắn sớm chiều ở chung, vì hắn bôi thuốc, ta… Tỷ tỷ, ta thật sự thích hắn, tỷ thành toàn cho ta đi, được không?”
Nghe xong lời nói Vân Hiểu Nguyệt, khuôn mặt Thẩm Lan Hinh nháy mắt ảm đạm xuống, cầu khẩn nói.
‘Lưu Vân ơi Lưu Vân, đều tại chàng, không có chuyện gì thì thôi lại bộ dạng cao cường như vậy, giờ thì tốt rồi, chọc một đóa hoa đào, còn muốn ta giúp chàng giải quyết, chờ chàng tỉnh, ta sẽ tìm chàng tính sổ!’
“Hắn là của ta!!!”
Hít một hơi sâu, Vân Hiểu Nguyệt nâng khuôn mặt Thẩm Lan Hinh lên, nhìn sâu vào đáy mắt nàng, nghiêm túc một chữ một lời nói xong:
“Lan Hinh, Lưu Vân là của ta, chỉ có thể là của ta, vô luận ta có cỡ nào thích cô muội muội này, cũng tuyệt đối không có khả năng đem hắn tặng một nửa cho muội, muội phải biết rằng, Lưu Vân không thương muội, hơn nữa ta có thể khẳng định nói cho muội biết, cả đời này, trừ bỏ ta, hắn sẽ không yêu nữ nhân thứ hai, người như vậy, muội còn muốn gả sao?
Muội muốn trải qua cuộc sống tới chết vẫn là tấm thân xử nữ sao, vĩnh viễn đều không chiếm được sủng ái hàng ngày của phu quân sao? Cô nương ngốc, muội cẩn thận suy nghĩ, muội thật yêu Lưu Vân sao, mà không phải nhất thời mê luyến? Ta có thể nói cho muội biết, lòng ghen tỵ của ta rất mạnh, Lan Hinh, ta không hi vọng mất đi một cô muội muội này, cho nên, muội trở về cẩn thận suy nghĩ lời nói của ta, muội thông minh như vậy, nhất định biết làm sao mới là tốt nhất, hửm?
Ta nói rồi muội từ giờ trở đi chính là nghĩa muội của ta, ta chưa từng có nhận thức qua nghĩa muội, muội là người đầu tiên, làm nghĩa muội của ta có rất nhiều chỗ tốt, về sau muội liền sẽ biết, hiện tại muội đi về trước cẩn thận suy nghĩ, nghĩ thông suốt hãy tới tìm ta, được không?”
Vân Hiểu Nguyệt ngữ khí kiên định cùng biện luận không bỏ khí thế làm cho Thẩm Lan Hinh ngẩn ngơ trợn to hai mắt, thật lâu sau, mới sợ hãi hỏi:
“Ta chỉ có thể là nghĩa muội của tỷ sao?”
“Ừ hừ, đúng vậy!”
Vân Hiểu Nguyệt gật gật đầu, trong mắt tràn ra ý cười, trong lòng đối với nữ hài tử đáng yêu này càng lúc càng yêu thích, từ đầu đến cuối không nghĩ thủ đoạn đùa giỡn, thật sự rất thuần khiết nha, cho nên, nàng nhất định phải tìm cho nàng ấy một nam nhân tốt!
“Ta ta ta… Tỷ tỷ, ta đi về trước, hẹn gặp lại!”
Thất vọng cùng khổ sở hiện đầy trên khuôn mặt xinh đẹp, Thẩm Lan Hinh vội vàng đứng dậy che mặt mình, chạy vội đi ra ngoài.
Dưới đáy lòng Vân Hiểu Nguyệt thở dài một hơi, tâm tình tốt hơn, nàng nhìn ra được, Lan Hinh này nhất định sẽ nghĩ thông suốt, bởi vì nàng thực sự bị gương mặt xinh xắn của Tần Ngạo kia làm cho mê hoặc, mà không phải chân chính yêu hắn, nhìn thế này, nàng yên tâm rồi!
“Lý cô nương theo như lời ngươi nói quyết không cho phép phu quân có nữ nhân thứ hai chuyện này, là thật sao?”
Nhìn tiểu muội chạy ra khỏi phòng, ánh mắt Thẩm Mặc thâm thúy rũ xuống, trầm giọng hỏi.
“Ừ hừ, đây là đương nhiên, Trầm công tử cảm thấy rất bất khả tư nghịsao?”
Vân Hiểu Nguyệt cười nhẹ, hồi đáp.
“Ta… Lý cô nương thật là một kỳ nữ tử không giống người thường nha, cùng Nữ Hoàng Chu Tước rất giống nhau, nữ tử không thua nam tử, Thẩm Mặc thật thưởng thức tính tình cô nương đấy, bất quá, Lý cô nương, ngươi thật sự chính là môn chủ ‘Tiêu Dao môn’ vừa mới xuất núi sao?”
“Ngươi hoài nghi ta?”
“Ừ, bởi vì cô nương vừa mới đối diện với muội hứa hẹn có thể làm chủ cho việc hủy hôn của nàng, Thẩm Mặc mặc dù không phải trọng thần trong triều, nhưng mà Thẩm gia nhiều thế hệ kinh thương, cũng có chút hư danh, tài cán hủy hôn làm chủ cho Thẩm gia trừ bỏ đương kim Hoàng Thượng, chỉ sợ những người khác là không được, như vậy Lý cô nương không chút do dự nhận lời gia muội, chẳng lẽ nói ngươi với đương kim Hoàng Thượng có giao tình sao, có thể lấy được phần thánh chỉ này à?”
Ánh mắt Thẩm Mặc sáng quắc nhìn chằm chằm Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
“Ừ hừ, ta và Hoàng Thượng các ngươi chính xác biết, cho nên đòi phần thánh chỉ này hẳn là vấn đề không lớn, bất quá ta nghe nói vị Tưởng công tử đó đối với Lan Hinh rất thắm thiết, cuồng dại vô cùng phải không, vị hôn phu như vậy, Lan Hinh không nên lỡ mất, ta hi vọng Lan Hinh có thể nghĩ thông suốt, đừng bỏ lỡ cuộc nhân duyên tốt mới là thật, ngươi nói đúng không?”
“Vậy à?”
Đôi mắt Thẩm Mặc thật sâu nhìn Vân Hiểu Nguyệt mỉm cười, thật lâu sau, thở dài một tiếng:
“Lý cô nương thông minh cơ trí, càng là thiện biện, gia muội nghe xong lời của ngươi, nhất định sẽ nghĩ thông suốt, ta trước tiên đi xuống chuẩn bị dược liệu, sớm ngày chữa khỏi cho Lưu Vân công tử mới được, những chuyện khác, sau này hãy nói đi, Thẩm Mặc cáo từ trước!”
“Cảm ơn Trầm công tử, Tiêu Dao vô cùng cảm kích, Trầm công tử đi thong thả!”
Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy hơi hơi thi lễ, đưa mắt nhìn Thẩm Mặc có chút suy sụp đi ra cửa phòng, cười đến càng ngọt, lần này nàng nói có thể là nhất tiễn song điêu, thật sự rất cao hứng đây!
: không thể đàm luận
: một mũi tên chúng con chim:v ~