Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phong Tuyệt nha ^.^
Trên đỉnh Hắc Phong, giờ tý qua đi, mây đen che trăng, bóng tối bao chùm. Tại Trúc Hiên, Vân Hiểu Nguyệt nằm trong lòng Tư Đồ Viễn đang ngủ say, mà Tư Đồ Viễn “ vất vả ” lúc tối muộn, ôm người trong lòng, trên mặt hiện lên nụ cười hạnh phúc, trong lòng hiện lên kế hoạch tốt đẹp cho tương lai.
Đột nhiên, một chút dị âm từ nóc nhà truyền đến, ánh mắt Tư Đồ Viễn lạnh lùng, tay nhẹ nhàng che miệng Vân Hiểu Nguyệt , nhẹ nhàng bên tai nàng:
” Nguyệt nhi, tỉnh tỉnh, có khách tới! ”
Trong lúc mơ ngủ, Vân Hiểu Nguyệt khẽ động, mở mắt ôm lấy cổ Tư Đồ Viễn, miễn cường đưa miệng tới tai Tư Đồ Viễn nói:
” Thân ái, nhất định là tên sắc quỷ kia làm chiêu cũ, muốn “ Bá Vương Ngạnh Thượng Cung ”.
Chàng liền làm như không biết, đi giáo huấn hắn một chút, chớ đem đùa chết người ta!
Ta chờ chàng!
” Nàng nha … ”
Xoa chop mũi của Vân Hiểu Nguyệt, Tư Đồ Viễn liền đứng dậy không tiếng động mặc y phục, khẽ mở cửa đi ra ngoài.
Vân Hiểu Nguyệt ôm chăt chăn gấm tiếp tục ngủ, chỉ bằng cái công phu rách của sắc quỷ kia, thật sự là không để vào mắt của nàng, để Tư Đồ Viễn đi, nàng thật yên tâm.
Đúng lúc đang mê mộng, đột nhiên tiếng cửa gian ngoài khẽ động, Vân Hiểu Nguyệt nghe thấy bốn hơi thở, một cái nặng, ba cái nhẹ, hiển nhiên một tên trong đó là Huyền Dạ.
Xem ra cũng có chút tâm kế, dùng “ Điệu hổ li sơn ”, có ý tứ, cùng các ngươi chơi đùa vậy.
Quyết định xong, Vân Hiểu Nguyệt đứng dậy vận y, đi đến gian phòng bên ngoài, ung dung đợi.
Một lát sau, rèm cửa vừa động, một bóng đen như con báo nhanh chóng tiến vào. Rón ra rón rén hướng giường lớn mà tới, theo ánh sáng yếu ớt, Vân Hiểu Nguyệt nhìn bốn người khom lưng, thân ảnh uốn éo cái mông thực hiện vài động tác đến khôi hài, nhịn không được liền “ Xì ” một tiếng bật cười.
” Ai? ”
Bốn người lập tức thẳng lưng quát.
” Phòng này của ta, không phải ta, thì là ai? ”
Vân Hiểu Nguyệt tuỳ ý đốt nến, cười hì hì hướng người tới.
Mặc cẩm bào, tóc Vân Hiểu Nguyệt rối tung miễn cưỡng dựa người, từ ánh nến rọi xuống gương mặt tuyệt mỹ, càng quyến rũ mê người toát lên một loại tâm hồn đẹp đẽ khiến Huyền Dạ mắt đầy dục hoả, vừa muốn xông đến liền bị bọn thị vệ kéo lại:
” Điện hạ, mang về rồi hẵng tính! ”
” Ân, Vân Hiểu, Đêm nay ta mời ngươi đến phủ Hoàng tử làm khách, mời! ”
Huyền Dạ ra vẻ thành khẩn nói.
” Mời ta làm khách?
Đêm khuya trốn vào phòng ta, cái này gọi là mời sao?
Thật là, nửa đêm lại đi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác,là muốn bị sét đánh sao?
Đi thôi đi thôi, cửa ở bên kia, không tiễn! ”
Vân Hiểu Nguyệt bĩu môi, không kiên nhẫn trả lời.
” Ngươi …
Bản điện hạ trước giờ không có ở trên người bất luận kẻ nào tốn nhiều thời giờ như vậy, đêm nay ta nhất định phải mang ngươi trở về, động thủ! ”
Huyền Dạ biến sắc nổi giận đùng đùng ra lệnh.
” Vâng ”
Ba nam tử bao lấy Vân Hiểu Nguyệt như nan quạt, Vân Hiểu Nguyệt không dám xem thường, đứng thẳng, lạnh lùng nhìn ba cao thủ, trong tay nắm chặt ngân châm, sát khí lạnh như băng bắt đầu tràn ngập “ Hoàng tử không thể giết, nhưng đây là chó săn, không thể trách nàng ”.
” Không được làm mỹ nhân mảy may bị thương! Không bản điện hạ liền xử tội các ngươi! ”
Thấy ba thị vệ đặt tay ở trường kiếm, Huyền Dạ nhanh chóng bổ sung, e sợ bọn họ rút kiếm đâm Vân Hiểu Nguyệt .
” Vâng ”
Ba người nhất tề trả lời, hướng Vân Hiểu Nguyệt tới gần, Vân Hiểu Nguyệt phóng ngân châm, nhẹ nhàng từ trên giường bay êm tới, lấy thanh trường kiếm bên cạnh bàn, hướng thị vệ gần nhất công kích.
” A… ”
Hét một tiếng thảm thiết, một thị vệ lấy tay che ngực, chậm rãi té xuống mặt đất, ma mặc khác, nhanh như chớp hai đạo ngân châm phóng tới chính là tới ngay đầu vai, làm sát thủ, vừa ra tay liền phải làm được “ Mau, chuẩn, ngoan ”.
( Ngoan ở đây là ngoan độc nhá).
Vân Hiểu Nguyệt không hề cho hai tên kia cơ hội thở, bảo kiếm sắt bén không chút nào lưu tình hướng tới yếu huyệt trên người bọn họ đâm tới.
Trong lúc nhất thời bị công kích khiến hai cao thủ luống cuống tay chân, ứng phó không được, Huyền Dạ lại không nghĩ tới Vân Hiểu Nguyệt lại có công phu tốt như vậy, giận quát một tiếng, rồi nhanh chóng gia nhập đoàn chiến.
Mấy người trong nhà đánh đến ngoài phòng “ binh binh bang bang ”.
Tiếng binh khí va chạm kinh động đến người của Phong Vân Trại.
Trong lúc nhất thời, các gian phòng ánh nến ào ào sáng lên, Huyền Dạ thấy tình thế không ổn, oán hận nhìn Vân Hiểu Nguyệt , ra lệnh:
” Rút. ”
” Hả? Không đánh nữa sao?
Thật là, không phải là chưa đánh xong sao? Giúp ta luyện tay một chút cũng tốt mà, thật là yếu quá! ”
Cười hì hì nhìn ba thân ảnh bỏ chạy, Vân Hiểu Nguyệt vươn tay phóng ngâm châm:
” Đi thong thả, không tiễn! ”
” Ôi … ”
Đang vận khí phi thân, ba người nhát tề ôm lấy mông “ phịch phịch ” một tiếng té ngã ra đất, lại vội vàng đứng lên, hướng tiểu lâu mà bay đi.
” Ai uôi, chơi vui quá, Viễn, có phải hay không? ”
Cảm giác bên ngoài có người tới gân, Vân Hiểu Nguyệt ôm bụng cười lăn lộn, nói.
” Đùa rất tốt, bất quá, đắc tội Nhị điện hạ, ngươi không sợ sao, Vân đại phu? ”
” Ai? ”
Thanh âm xa lạ ma thanh lãnh khiến Vân Hiểu Nguyệt lùi ra phía sau vài bước, nghiêng đầu nhìn lại, trong nháy mắt sững sờ:
“ Dáng người vĩ ngạn, màu da Cổ Đồng, ngũ quan rõ ràng mà thâm thuý, giống như tượng điêu khắc Hy Lạp, tỉ lệ hoàn mỹ vô khuyết, nhất là cặp mắt u ám mà thâm thuý, dưới ánh trăng loé lên ánh quang mang, thần bí mà nguy hiểm ”.
Lúc này môi hắn gợi lên ý cười đạm mạc, càng lộ vẻ cuồng dã không câu nệ, tà mị lãnh khốc.
Chậc chậc, thật là lạnh.
Bị hắn nhìn thẳng, Vân Hiểu Nguyệt đột nhiên cảm thấy phòng này hơi lớn, trên người có hàn ý nhè nhẹ, nhìn không được kéo chặt áo choàng.
” Tại hạ Phong Tuyệt, Vân đại phu, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. ”
Khẽ cau mày, nam tử cúi đầu nhìn Vân Hiểu Nguyệt lạnh lùng truy vấn.
Phong Tuyệt?
Vân Hiểu Nguyệt nghĩ nghĩ một hồi liền bừng tỉnh.
” Ngươi là Phong Vân Trại trại chủ Phong Tuyệt?
Bất quá, nói chuyện với người có khẩu khí như ngươi, ta không thích, cho nên cự tuyệt trả lời vấn đề cửa ngươi, cáo từ! ”
Vân Hiểu Nguyệt thu lại khuôn mặt cười, quay đầu lại hướng Trúc Hiên mà đi
“ Cắt! Đùa giỡn sao, bổn cô nương không thèm quan tâm đến ngươi, hừ!”
” Ngươi … ”
Phong Tuyệt ngẩn ngơ, nhìn bóng dánh mảnh khảnh của Vân Hiểu Nguyệt biến mất, con ngươi đen đột nhiên nồng đậm ý cười như xuân hoa tháng ba.
Làm biến mất hàn ý, trong phút chốc hiện lên nét tao nhã, ánh mắt đoạt người, đáng tiếc là người không nhìn thấy.
” Một người thú vị!
Vân Hiểu, nếu không phải ta ra roi thúc ngựa chạy về trại, liền không được chứng kiến màn kịch vui này!
Ta ngược lại muốn nhìn xem, ngươi đắc tội Huyền Dạ, tiếp theo ngươi sẽ ứng phó thế nào? ”
Nhẹ nhàng nỉ non, Phong Tuyệt hướng sân đi tới, hắn hiện tại rất mong chờ ngày mai tới.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
” Nguyệt nhi, nàng không sao chứ? ”
Vân Hiểu Nguyệt còn chưa về tới Trúc Hiên đã nhìn thấy Tư Đồ Viễn mặt lo lắng tiến lên đón.
” Không có việc gì, mấy tên kia, ta không để vào mắt, Viễn, bên trong tên kia đã chết hay chưa? ”
Nhớ tới tên bị mình đánh trúng trước ngực, Vân Hiểu Nguyệt hỏi.
” Không có ai, lúc ta vào không thấy người nào! ”
” Vậy sao, tốt, chàng mệt không? Vào ngủ bù thôi! ”
Nhún nhún vai, Vân Hiểu Nguyệt biết kim châm của mình không hướng tới tử huyệt của chúng vì không muốn mang phiền toái tới cho Phong Vân Trại cho nên tên thị vệ kia chắc không chêt được.
” Nguyệt nhi, có phải hay không tên Huyền Dạ tới đây?”
” Đúng vậy a, ta đánh cho chạy, ngày mai hắn không có thời gian đến tìm chúng ta gây phiền toái đâu, bởi vì ta đã phóng châm tới mông của hắn, hắc hắc …
Hắn chắc chắn nằm trên giường một ngày, an tâm đi, sáng sớm ngày kia chúng ta rời đi rồi, không phải sao? ”
Lôi kéo Tư Đồ Viễn hướng Trúc Hiên, Vân Hiểu Nguyệt cười hì hì.
” Nguyệt nhi, nàng bây giờ càng ngày càng quậy phá, cùng nàng trước kia, một chút cũng không giống! ”
Tư Đồ Viễn đột nhiên dừng bước, nhìn Vân Hiểu Nguyệt thật sâu.
” Vậy sao? Thế chàng thích ta trước kia hay bây giờ? ”
Vân Hiểu Nguyệt ngẩn ra, hình ảnh Vân Nhược Điệp hiện lên, xoá đi tạp niệm, Vân Hiểu Nguyệt nhảy vào lòng Tư Đồ Viễn hỏi.
” Nguyệt nhi, chỉ cần là nàng, dù có ra sao ta đều thích! ”
Theo phản xạ ôm lấy nàng Tư Đồ Viễn thâm tình đáp.
” Tên ngốc này, ta thấy thật mệt mỏi, ngủ đi! ”
Ấm áp trong lòng bắt đầu khởi động, nàng bây giờ, đối với việc không xa rời Tư Đồ Viễn càng ngày càng sâu.
Cho nên cả đời này, người nam nhân này, nàng đã định rồi!
Nằm trong lòng Tư Đồ Viễn, Vân Hiểu Nguyệt tự nói với bản thân mình.
Sáng hôm sau rời giường, Vân Hiểu Nguyệt phát hiện trong trại xuất hiện rất nhiều người lạ, trong trại liền náo nhiệt, nàng biết,đó là những người tìm Tình nhi đã quay lại.
” Vân ca ca, Tuyệt ca ca đã trở lại rồi, sau khi hoàn châm cho mẫu thân, ta dẫn người đi gặp hắn, có được hay không? ”
Vừa vào phòng Tư thẩm đã nghe thấy tiếng Tình nhi kích động nắm chặt tay nàng nói.
” Phong Tuyệt sao?
Tối qua thấy rồi, không cần đi nữa! ”
Vân Hiểu Nguyệt lắc đầu, đối với lãnh khốc nam nhân nàng không có hảo cảm, lập tức cự tuyệt.
” Phải không? ”
Đột nhiên thanh âm lạnh như băng vang lên ở ngoại thất, liền sau đó Phong Tuyệt đi đến trước mặt Vân Hiểu Nguyệt :
” Vân đại phu, mặc kệ ra sao, tại hạ còn muốn tạ người cứu Tình nhi, còn vì Tư thẩm xem bệnh, cho nên đêm này tại hạ chuẩn bị thiết yến, mời Vân đại phu tới tham dự! ”
Như vậy đứng đối diện, Vân Hiểu Nguyệt mới phát giác ra nam nhân này rất cao, hơn nàng một cái đầu, cảm giác áp bức mãnh liệt truyền đến, Vân Hiểu Nguyệt nhịn không được lùi về sau, nhăn mày, lạnh lẽo trả lời:
” Chỉ là một cái nhấc tay, không cần! ”
” Đúng rồi, điện hạ bị thương, ta đã xem qua, không có việc gì, chỉ là chỉ có thể nằm, không thể ngồi, không nghĩ tới Vân đại phu không chỉ có y thuật cao minh, còn là một tay tuyệt kỹ khiến người ta bội phục không thôi.
Tình nhi, buổi tối muội cùng Vân đại phụ đến dự yến tiệc, được chứ? ”
Phong Tuyệt không để ý đến nàng, phân phó xong liền xoay người rời đi.
” Này, ta không đi! ”
Nhìn bộ dạng tự cho là đúng của Phong Tuyệt, khiến Vân Hiểu Nguyệt thở phỉ phì tức khí nói.
Phong Tuyệt dừng chân một chút, không quay đầu, bước ra cửa phòng, Tình nhi kéo ống tay áo Vân Hiểu Nguyệt sôi nổi nói:
” Vân ca ca, Tuyệt ca ca đối với người rất khá, hắn còn tự đến mời ngươi! Ngay cả Nhị điện hạ, cho tời bây giờ hắn cũng không có nhiều lời như thế, đừng nói chi là muốn hắn đến mời dự tiếc, Vân ca ca, người giúp ta đi, ngươi không đi, Tuyệt ca ca tức giận sẽ rất đáng sợ. ”
” Đáng sợ? Có gì đáng sợ?
Hắn không phải có hai con mắt, một cái mũi, một cái miệng sao?
Cũng không phải ba đầu sáu tay, ngươi sợ cái gì? ”
Vừa thi châm Vân Hiểu Nguyệt vừa trả lời.
” Vân đại phu thật biết nói đùa ”
Tư thẩm nhịn cười không được.
” Trại chủ ngày thường dường như không cười, cùng không cùng chúng ta nhiều lời, ngay cả dùng bữa cũng là một mình trong thư phòng, cả ngày xử lí mọi chuyện trong trại, cho nên tất cả mọi người đều sợ hắn! ”
” Không hề nói đùa? ”
Vân Hiểu Nguyệt nháy mắt mấy cái, thế nụ cười đêm qua của hắn là từ đâu mà tới, không lẽ nàng hoa mắt.
” Vân ca ca, giúp ta đi, chúng ta chỉ có thể ở lễ mừng năm mới mới cùng Tuyệt ca ca ăn chung bàn cơm, thực ra Tuyệt ca ca là một người rất tốt.
Vân ca ca, có được hay không? ”
Tình nhi lôi kéo Vân Hiểu Nguyệt làm nũng.
” Được rồi, thật sự là không chịu nổi ngươi, ta đi là được chứ gì? ”
Thu tay, Vân Hiểu Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Tình nhi, gật đầu đáp ứng, dù sao sáng mai nàng cũng rời đi, bữa tiệc tối nay xem như cáo biệt.
” Vân ca ca thật tốt, Tình nhi thích nhất Vân ca ca! ”
” Ân, Vân ca ca cũng thích ngươi, ngoan, đừng rộn chuyện, ta đang bận! ”
Vân Hiểu Nguyệt vỗ vai Tình nhi, chuyên tâm vào công việc cho nên nàng căn bản không phát hiện, Tình nhi thẹn thùng còn Tư thẩm vui mừng tươi cười.
= = = = = = = = ta là dải phân cách bé nhỏ = = = = = = = =
Tại Ẩn Kiều Các, Phong Tú Nhi đang ngồi bên giường nhìn Phí Kiều Kiều khổ sở nằm trên giường “ dưỡng bệnh ”.
” Phí tỷ tỷ, làm sao bây giờ?
Từ lần trước Vân Hiểu cứu ta, ta phát hiện mình đã yêu hắn sâu đậm, nhưng là ta dùng hết cách, Vân Hiểu với ta cũng không có một chút cảm giác, hiện tại đại ca cũng đã về, tỷ nói ta phải làm sao? ”
” Đại ca ngươi vừa mới về? Ngươi hãy bảo đại ca ngươi hướng Vân Hiểu cầu hôn, bắt hắn cưới ngươi! ”
Phí Kiều Kiều mỉm cười trả lời.
” Không được, ngươi cũng biết, đại ca của ta thường ngày giống cục nước đá đông lạnh chết người, ta không dám nói với hắn đâu.
Phí tỷ tỷ, ta thật không nghĩ ra biện pháp nên mới tới mong ngươi giúp ta tìm ra chủ ý! ”
Gương mặt Phong Tú Nhi lo lắng.
” Tú nhi muội muội, còn nhiều thời gian, ngươi không nên gấp, cứ từ từ! ”
Phí Kiều Kiều ôn nhu an ủi.
” Làm gí có cái gọi là “ còn nhiều thời gian ”.
Ngày mai Vân Hiểu rời đi rồi, ta phải làm sao bây giờ?
” Cái gì? Hắn rời đi? Hắn nói như vậy sao? ”
Phí Kiều Kiều kinh hãi, vội vàng nắm tay Phong Tú Nhi hỏi.
” Không phải lúc hắn tới đã nói chỉ lưu lại ngày sao?
Hôm nay đã là ngày thứ , ngày mai là rời đi còn gì? ”
Phong Tú Nhi mắt thương tâm ngấn lệ nói.
” Rời đi sao? Đúng là hắn từng nói như thế!
Không được, tuyệt đối không thể để cho hắn đi, không thể để cho hắn đi!
Tú nhi, ngươi phải gả cho hắn,không phải khăng khăng một mực phải gả cho hắn sao? ”
Suy sụp dựa vào giường, Phí Kiều Kiều thì thào tự nói nửa ngày, đột nhiên ánh mắt nghiêm túc nhìn Phong Tú Nhi.
” Đương nhiên là ta thích hắn. ”
” Tốt lắm, tỷ tỷ có chủ ý này, không biết ngươi có dám làm hay không? ”
Phí Kiều Kiều thu lại lãnh ý, mỉm cười nói.
” Dám, chỉ cần có thể lưu lại Vân Hiểu, muốn ta làm gì cũng được. ”
” Thật chứ?”
” Thật.”
” Tốt lắm, ngươi cầm cái này, tối nay không phải nói đại ca ngươi mở tiệc chiêu đã hắn sao? Ngươi đem vật này đưa cho hắn, sau đó nghĩ biện pháp dẫn tên thị vệ ra chỗ khác, ngươi đưa hắn trở về phòng, hắn liền nhất định phải cưới ngươi. ”
Thần bí từ dưới gối lấy ra một cái bình sứ, Phí Kiều Kiều cười hì hì nói.
” Đây là cái gì? ”
Cầm bình nhỏ Phong Tú Nhi tò mò hỏi.
” Đây là xuân dược, vô sắc vô vị, cho dù hắn y thuật cao minh cũng không thể phát hiện ra! Ta đã tốn một số tiền lớn mới mua được, muội muội, cái này cho ngươi! ”
Phí Kiều Kiều trả lời.
” Xuân dược? ”
Phong Tú Nhi mặt đỏ thẹn thùng la lên.
” Hừ, … cẩn thận tai vạch mạch rừng, muội muội, đây là tỷ tỷ suy nghĩ thật lâu mới ra biện pháp.
Vốn là muốn cho Viễn dùng, bất quá nhìn ngươi thương tâm như vậy, liền thành toàn trước cho ngươi, ngươi đừng có phụ ý tốt của tỷ.
Cất đi, tỷ tỷ thân thể không tốt, hôm nay lại bệnh, tối nay không có biện pháp tham gia yến hội, ngươi nhất định phải thành công! ”
Phí Kiều Kiều ho vài tiếng thở dài vỗ vỗ vai Phong Tú Nhi.
” Ta …”
Phong Tú Nhi cắn môi dừng một chút, dừng như hạ quyết tâm, cất bình sứ vào trong ngực ” Hảo, vì hạnh phúc của mình, ta làm.
” Hảo, vậy ngươi đi chuẩn bị một chút, tỷ tỷ chờ tin tốt của ngươi. ”
” Cám ơn Phí tỷ, Tú nhi đi trước, hy vọng tỷ tỷ sớm ngày hồi phục! ”
Phong Tú Nhi gật đầu, đỏ mặt đi ra ngoài.
” Vân Hiểu à Vân Hiểu, là ngươi không biết tốt xấu, đêm qua điện hạ muốn mang ngươi đi, ngươi còn làm tổn thương điện hạ, khiến kế hoạch của ta không thể thực hiện.
Hiện tại ngươi lại muốn rời đi, ta sao có thể để cho ngươi đi đây?
Yên tâm đi, thuốc này trừ bỏ xuân dược, nhiều nhất sẽ chỉ làm hoàn toàn biến mất võ công của ngươi mà thôi, không làm mất tính mạng của ngươi, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ làm sủng vật của điện hạ đi, còn Viễn, sẽ là của ta, hắc hắc … ”
Nghĩ đi nghĩ lại Phí Kiều Kiều đắc ý cười.
Thật lâu sau, lau đi khoé mắt vui sướng, Phí Kiều Kiều nhảy xuống giường, động tác nhẹ nhàng làm gì có chỗ nào giống bệnh nhân?
Nàng phi thân bay tới tiểu viện của Huyền Dạ, muốn đem kế hoạch hoàn mỹ này nói cho hắn biết.
Khiến Huyền Dạ phái thêm người canh giữ bên đường nhỏ, chờ cơ hội đem Vân Hiểu Nguyệt trúng xuân dược cướp đi đưa đến phủ Hoàng tử, khiến tất cả mọi người tìm không thấy, như vậy nàng liền có cơ hội tiếp cận Viễn.
Có được Viễn, đem bản thân theo ma quỷ kia lấy giải dược, nhất tiễn song điêu, thật là một kế hoạch tốt.