Lúc nàng tỉnh dậy thì Câu Hồn đã rời đi. Bên cạnh nàng là hai mỹ nữ xinh xắn lanh lợi. Thấy Vân Hiểu Nguyệt mở mắt, một nha hoàn mắt to tiến lên, cười ngọt nói:
” Vân cô nương, nô tì Thanh Hà, nàng là Vũ Thu. Môn Chủ căn dặn là khi nào người tỉnh thì chúng ta hầu người dùng bữa, thay nữ trang. Hiện tại người đã dậy? ”
” Ân ”
Vân Hiểu Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, liếc các nàng một cái rồi đứng dậy xuống giường.
Rửa mặt xong, Vân Hiểu Nguyệt ngồi cạnh bàn, nàng kinh ngạc phát hiện thức ăn là ngự thiện, ngay cả dụng cụ trên bàn đều là ngự dụng. Lòng Vân Hiểu Nguyệt nao nao, không nói cái gì, nhìn hai tỳ nữ hầu hạ mình, chậm rãi ăn.
Một ngày không ăn gì, mà đầu bếp lại có tay nghề tốt không khác gì ngự trù ở Thanh Long quốc nên nàng cao hứng, ăn cũng nhiều.
Sau khi cho hai thị nữ lui ra ngoài, nàng tắm rửa rồi thay nữ y. Mặc vào bộ cẩm y, làm một kiểu tóc đơn giản, cài một cây trâm vàng xong nàng mở cửa đi ra ngoài.
Thanh Hà cũng Vũ Thu nhìn Vân Hiểu Nguyệt mặc dù không phấn son nhưng vẫn đẹp như tiên, hai nàng trợn tròn mắt, nhất thời không nói ra lời.
” Câu Hồn đâu? ”
Ánh mắt của các nàng Vân Hiểu Nguyệt đã tập thành thói quen, lạnh nhạt nhìn các nàng hỏi.
” Chuyện này … Vân cô nương, Môn Chủ ở phòng khách, nô tì dẫn đường cho người! ”
Thanh Hà vội vàng thu liễm ánh mắt lôi kéo Vũ Thu đang ngây ngốc bên cạnh cung kính trả lời.
” Người bị thương bên kia hiện tại thế nào rồi? ”
Dừng chân, Vân Hiểu Nguyệt liếc phòng Tư Đồ Viễn hỏi.
” Chuyện này … Nhóm nô tì không biết, bởi vì Môn Chủ có lệnh, phàm là nữ tử đều không được bước vào gian phòng kia ”
Vũ Thu trả lời.
” Vậy sao? Ngay cả ta cũng không được? ”
Vân Hiểu Nguyệt hài lòng cười dò hỏi.
” Môn Chủ có nói qua, nhất là Vân cô nương lại càng không được cho vào cho nên đã phái hắc y nhân cùng bạch y nhân có võ công tốt nhất Quỷ Môn đến canh chừng! ”
Yêu hồ này, thật đúng là tuyệt, ta ngược lại không tin là ta không vào được. Để xem đến cùng là ta lợi hại hay ngươi lợi hại a!
” Đi thôi, vào xem thử! ”
Bên môi nàng lộ ra một tia hứng thú. Vân Hiểu Nguyệt lướt qua hai tỳ nữ hướng phòng cách vách mà đi.
Hai tỳ nữ nhìn nhau, Thanh Hà hướng Vũ Thu ra hiệu sau đó hướng ngoài viện chạy đi.
” Vân tiểu thư xin dừng bước, Môn Chủ phân phó là người không thể vào! ”
Vừa tới gần cửa không biết từ đâu chui ra hai nam tử một hắc y một bạch y, vươn tay chắn trước mặt nàng.
” Vậy sao? Đã vậy, ta hiện tại muốn đi vào, các ngươi chuẩn bị đối phó với ta như thế nào đây? ”
Hé ra nụ cười tuyệt mỹ, Vân Hiểu Nguyệt đứng tại chỗ nhìn hai suất nam tử trước mặt, cười hì hì nói.
” Môn Chủ nói, người muốn đi vào trừ khi giết hai chúng ta! ”
Ánh mắt hắc y nhân phục tùng lại mang theo vẻ lãnh khốc cung kính trả lời.
” Vậy sao? Bạch y, Câu Hồn nói như thế nào? ”
Mỉm cười liếc nhìn bạch y, thanh tú suất nam tử, Vân Hiểu Nguyệt chậm rãi tới gần hắn hỏi.
” Vâng, đúng là Môn Chủ đã phân phó như vậy! ”
Bạch y giương mắt nhìn nàng, trong mắt tràn đầy kinh diễm, mặt đỏ lên, lầm bầm trả lời.
” Như vậy, hai vị muốn ta ra tay giết các ngươi sao? Các ngươi liệu có phản kháng lại ta? ”
Vân Hiểu Nguyệt cười đến xán lạn hơn cả nụ hoa, một bàn tay tiến tới chạm vào người bạch y soái ca, nhẹ nhàng mà hỏi.
( Ụt: Nguyệt tỷ đúng là sắc nữ a, bất cứ lúc nào cũng muốn chiếm tiện nghi của các soái ca, ta là ta ghen tỵ, ta cũng muốn soái ca ;-