“Tôi nghĩ phải dọn ra ngoài.” Trong điện thoại, Phỉ không kiên nhẫn quát: “Giúp tôi tìm phòng ở!”
Người cùng hắn nói chuyện, chính là một trong những bác sĩ tham dự thực nghiệm năm đó, hiện tại công việc chủ yếu là thuyết phục Phương Tý Thần quay trở lại, ông phải động não suy nghĩ vì phúc lợi của chính phủ, nhưng mà Phương Tý Thần chán ghét cuộc sống như vậy hắn muốn dùng hai tay để kiếm tiền, trải qua một cuộc sống bình thường.
Mà lúc này, hắn còn kiêm luôn chức vụ bảo mẫu.
“Ác... ngươi cùng Phương Tý Thần đã xảy ra chuyện gì a?” Đầu bên kia điện thoại tỏ ra rất thân thiết. chính là Phỉ vẫn không thấy cảm kích.
“Tử lão nhân! Không phải chuyện của ông! Rốt cuộc có tìm giúp tôi không?” khẩu khí của Phỉ ác liệt tới cực điểm, nhưng mà người kia tựa hồ như đã quen.
“Phỉ... ngươi muốn ra ngoài... là không có khả năng a.” Lưu Kiên Quyết Sơn cười nhẹ, nói rõ ràng với Phỉ.”Chỉ có Tý Thần mới có thể hảo hảo quản ngươi, hơn nữa hắn là ba ba ngươi...”
“Câm miệng!” Đột nhiên rống to một tiếng, làm người bên kia điện thoại hoảng sợ. Không biết vì cái gì, hắn chính là thực chán ghét nghe đến cái danh từ đó.”Nói lại lần nữa xem thử!” ngữ khí lạnh lùng, làm cho Lưu Kiên Quyết Sơn thở dài một hơi. Muốn làm gì, phụ tử hai người đều là một cái dạng.
“Ngươi hảo hảo ở chung với Tý Thần đi.” Dù sao... vẫn là cùng huyết thống. Tuy rằng không rõ ràng lắm đã phát sinh chuyện gì, nhưng Lưu Kiên Quyết Sơn không để ý cho lắm, phụ tử thôi! Có cái gì mà để so đo đâu?
Ba! Nghe tới đó, Phỉ trực tiếp treo điện thoại.
Vậy là phải cùng Phương Tý Thần ở cùng một chỗ
Hai ngày vừa qua, Phương Tý Thần cảm thấy được có điều lạ.
Không thể nói rõ ra, nhưng lúc đó anh cùng với Phỉ, quả thật có một chút xấu hổ. giống như có một bức tường vô hình đang tồn tại, làm cho Phương Tý Thần cảm thấy được cả người không được tự nhiên.
Anh cùng Phỉ ăn cơm, đều là cúi đầu im lặng mà ăn, cảm giác rất nặng nề. Nhưng là... trải qua sự tình lần đó, anh thật sự không biết làm sao nói chuyện.
Vậy... tùy tiện tìm một đề tài nói đi!
“Cái kia... cậu gần đây có tốt không?” lời vừa nói ra, anh liền hiểu được mình đang nói về vấn đề ngốc như thế nào. Anh thực hận không thể đem những lời vừa nói nuốt trở về.
“? ý tứ gì?” Phỉ buông dĩa ăn, nhìn nam nhân đang quẫn bách trước mặt.
“Không... Không có, tôi chỉ là muốn nói... cậu đến nơi này lâu như thế, ở có quen hay không...” hận không thể cắn luôn đầu lưỡi của mình, lời nói ngốc như thế cũng có thể nói ra.
Phỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái.”Hoàn hảo.”
Một câu, trên bàn lại lâm vào trầm mặc.
Thật là, hảo xấu hổ!”Ách... Hôm nay thời tiết không tồi...” giây sau, anh lại nói ra lời nói ngu xuẩn tiếp theo khiến bản thân cảm thấy đi tự sát cho rồi.
Đều tại tên tiểu Vương đáng ghét! Nói với anh khi không có đề tài thì hãy nói những lời này... Hại anh thốt ra...
Lần thứ hai buông dĩa ăn.”Anh... Rốt cuộc muốn nói gì?” Hắn thật sự không biết Phương Tý Thần rốt cuộc muốn làm gì
Nhìn người trước mắt dang đó mặt, Phỉ thở dài.
“Tôi đi ra ngoài một chút.”
Hoàn chương