“Người kia... chính là quản lí mới sao?”
Nam nhân nghe hỏi thoạt có chút sợ hãi: “Đúng vậy. Tiểu thư... Hắn gọi Phương Tý Thần, mới tiền nhiệm được vài ngày” Đương nhiên sợ hãi, ở trước mặt hắn là thiên kim của chủ tịch, tùy tiện một câu, sẽ làm cho hắn không có cơm ăn a.
“Thực trẻ!” Kỉ Lễ Chi hơi phỏng chừng một chút, nam nhân trước mắt bất quá cũng hai hai, hai ba mà thôi. Tối trọng yếu chính là bộ dáng rất tốt, biểu tình nghiêm túc cũng là loại hình mà nàng thích.
“Quyết định!” Kỉ Lễ Chi như là đang nói cho chính mình nghe.
“A?”
“Làm việc ở đây!”
Tí tách tí tách...
Thanh âm của đồng hồ báo thức...
Phương Tý Thần không muốn đi ngủ. Thanh âm của đồng hồ báo thức cho tới bây giờ cũng làm cho người khác không muốn ngủ.
Ngày mai được nghỉ, Phương Tý Thần liều chết cũng muốn đợi Phỉ về nhà... nhà? Nơi này còn giống nhà sao? Với hắn mà nói, có lẽ chỉ là khách sạn giá rẻ mà thôi.
giờ...
Rạng sáng một giờ.. Quỷ mở cửa......
Rạng sáng giờ...
Rạng sáng giờ... A! Phải đóng cửa...
Ba giờ bốn mươi, Phương Tý Thần đã tiến vào trạng thái bán mê.
Đột nhiên có tiếng khóa mở cửa, khiến anh từ trong u linh tình dậy. Là Phỉ đến! Lúc này anh ngược lại có chút giật mình, nghĩ muốn giả vờ tự nhiên một chút.
Nháy mắt cửa đã mở ra, hai người giật nảy mình.”Không ngủ?” Phỉ thản nhiên nói, Phương Tý Thần lại cảm thấy được như là trách cứ bình thường.
“Tôi... Chờ cậu...” Phương Tý Thần mặt đỏ lên, giờ này khắc này, hắn cảm thấy được chính mình giống như học sinh tiểu học.
Hắn đoán được.”Làm gì a?” Phỉ đi vào cửa, hướng sô pha ngồi xuống. Kỳ thật không cần nói hắn cũng đoán được.
Phương Tý Thần hít một hơi, ngay cả chính mình cũng không phát giác.”Tôi suy nghĩ... cậu vì cái gì trốn tôi!” điều này anh suy nghĩ thật lâu điều gì có thể lý giải anh đều nghĩ tới chính là không ra đáp án.
Phỉ nghĩ một chút, điều gì tới cũng phải tới.”Anh muốn biết tôi vì cái gì trốn anh?” hắn thì thào nói, hắn biết giả ngu bất quá chỉ là lừa mình lừa người.
Anh nhất định phải biết? Có trời mới biết bản thân đã nhịn bao lâu...
“Nói cho tôi biết.” Nói đi! Dù là lời nói tàn khốc anh cũng đã chuẩn bị tâm lý đón nhận
Thật là nhịn không được, hắn muốn biết liền nói đi! Phỉ đột nhiên đứng lên, nắm lấy cổ tay Phương Tý Thần.”Được! Tôi nói cho anh... Tôi đối với anh... phụ thân thân sinh của tôi, tôi muốn anh! Tôi rất muốn anh!”
Phỉ nghĩ rằng khi nói ra thì người nọ liền hiểu được, nhưng Phương Tý Thần lại hung hăng ngây ra một lúc.
Hắn biết Phỉ đang nói đến chuyện không tầm thường, nhưng mà nhất thời không biết phải làm sao
“A... Ý của cậu là...” Phương Tý Thần quay đầu đi, muốn từ vẻ mặt của Phỉ mà tìm ra chút manh mối.
Chịu không nổi!
Phỉ hung hăn giữ chặt và hôn Phương Tý Thần. Hắn phải làm thật người này mới hiểu được
Phỉ đối hắn... Là loại cảm tình này...?
Hoàn chương