Bên trong nhà, hai bóng người gắt gao đong đưa, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng thở dốc khiến người khác mặt đỏ tim đập, đó chỉ là khúc dạo đầu của đêm.
Phỉ mới đưa vào ngón tay thứ hai, Phương Tý Thần liền chịu không nổi. Thân mình tuyết trắng cong lên ý muốn nhiều hơn. Một tia lí trí còn lại khiến anh muốn chết đi cho rồi.
Phỉ xấu xa hôn lên phía dưới mẫn cảm của Phương Tý Thần, điểm kích thích ấy khiến Phương Tý Thần thiếu chút nữa là hỏng mất. Sao lại có thể như vậy? Thân thể này nhất định không phải là của mình a?
Bên trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ dâm đãng, đây có thật là mình không? Cho đến nay chưa khi nào mình lại nghĩ đến tình dục...
Phỉ đột nhiên đình chỉ động tác, nhưng khiêu khích lại càng mãnh liệt hơn. Cảm giác trống rỗng xâm nhập thân thể Phương Tý Thần, toàn thân lại càng thêm mẫn cảm.
Ô... Thật là khó chịu...
Nhìn người bên dưới không ngừng vặn vẹo thân mình, Phỉ nhợt nhạt cười, lấy tay chỉ vào hạ thân mẫn cảm của Phương Tý Thần.”Muốn sao? Nói ra... Tôi liền cho anh.”
Mặc cho Phương Tý Thần dùng ánh mắt khẩn cấp nhìn, Phỉ vẫn là bất vi sở động.”Phỉ... Ô... Tôi... Tôi muốn...” Phương Tý Thần buông tha cho tự tôn, buông tha cho nội tâm luôn phòng bị, mở miệng cầu hắn.
“Ha hả a... Đúng vậy, tuân mệnh...” sau đó liền vào trong cơ thể Phương Tý Thần.
Phương Tý Thần không nghĩ tới cư nhiên hắn lại mạnh như vậy, lập tức thân thể không thể thích ứng, thân thể cứng ngắc, nước mắt rơi ra lại bị phỉ nhẹ nhàng hôn sạch.
“Thần... tôiI động a...” lời nói ôn nhu kém xa hạ thân thô bạo, Phương Tý Thần cúi đầu kêu lên.
“A... A... Phỉ.... Chờ... Chờ một chút...” nhẹ nhàng ngăn cản, hai tay lại bị Phỉ kéo cao lên.
“Không thể dừng được...” Phỉ thì thào nói, bên trong cơ thể Phương Tý Thần tăng thêm tốc độ.
“Ô ô...”
Một đêm, tựa hồ như mới bắt đầu.
Này... đây là sự thật chăng?
Phương Tý Thần thân thể xanh xao yếu đuối, hồi tưởng câu lúc nãy Phỉ vừa mới nói.
Tôi yêu anh...
Những lời này... là do hắn nói sao?
Phương Tý Thần trong lòng không ngừng vang lên nghi vấn. Nhìn nam nhân ngủ say bên người, trong lòng chậm rãi gợn sóng.
Nếu nói hắn không phải con anh... Anh đây có thể thương hắn không?
Hiện tại... Hắn là... Hách ~!
“Còn không ngủ a?” Phỉ áp đảo Phương Tý Thần, hôn mạnh anh.”Suy nghĩ gì?”
“Không phải!” nhẫn nhịn cảm giác đau đớn bủn rủn toàn thân, Phương Tý Thần hổn hển phủ nhận. Hắn không biết Phỉ đã thức khi nào, không phải là hắn giả bộ ngủ đi?
“Kia... Ngủ?” Phỉ khó có được ôn nhu.
“Ân...” Phương Tý Thần gật gật đầu, ngã vào lòng Phỉ.
Kỳ thật, mọi suy nghĩ của hắn đại khái đã rõ ràng... nhẹ nhàng nhìn nam nhân trong lòng, hắn lần đầu tiên cảm thấy luyến tiếc...
Hoàn chương