“A... thật hiếm thấy a... hôm nay quản lí lại xin nghỉ.”
“Đúng vậy a... khó trách được sáng nay lại không nghe giọng.” Trong văn phòng mọi người khe khẽ nói, nhưng tóm lại, chuyện Phương Tý Thần xin nghỉ phép là sự thật.
Nên... Đáng chết...! Biết vậy anh đã sớm giết chết mấy tên côn đồ kia, hiện tại cư nhiên còn phải hy sinh thời gian đi làm.... Thật sự là...
Chính là như vậy, Phỉ xuất hiện ngay thời điểm anh mất đi ý thức, dọa lui đám côn đồ, cứu anh trở về. Đương nhiên, toàn bộ sự việc anh chỉ nghe Phỉ thuật lại, nhưng mặc kệ có phải là sư thật hay không, Phương Tý Thần vẫn thực cảm động vì Phỉ vẫn còn để ý tới anh
“Cho nên” Phỉ nhẹ nhàng chế trụ tay anh, một bên vỗ về chơi đùa một bên nói.
“Cho nên?”
“Cho nên, anh mau nghĩ đi? Anh phải làm sao báo đáp tôi?” Phỉ cười yếu ớt, nhìn cái áo ngủ vây lấy cơ thể Phương Tý Thần.
“Ân... cậu...” Nguyên lai... Là ý tứ này... Phương Tý Thần cơ hồ đỏ bừng mặt.”Vậy cậu muốn như thế nào a?”
“Ân... Nhìn anh xem, chỉ cần anh có thành ý, tôi đều có thể nhận.. Làm cho tôi vui vẻ.” Câu trả lời có vẻ như rất đơn giản.
Có thành ý? Làm cho hắn vui vẻ?”Là gì a? như thế nào cậu mới có thể vui vẻ?” Phương Tý Thần khó hiểu hỏi, anh cảm thấy Phỉ hiện tại thực vui vẻ.
“Anh là thật sự không biết hay là giả vờ không biết?” Phỉ thăm dò ghé vào tai anh nói rõ ràng: “Tôi, nghĩ muốn anh.”
Hách ~!
“Cậu... Tôi...” Phương Tý Thần bắt đầu nói năng lộn xộn.Nam nhân trước mặt ngày càng tới gần, anh lại càng không có biện pháp chống cự.
“Thần...”
Lại là tiếng chuông, lần này Phương Tý Thần nhanh tay nghe điện thoại, không cho Phỉ cơ hội tắt đi.
“Uy, uy?” Phỉ không an phận thoát quần áo của anh.
“Quản lí? Có phải quản lí không?” Là đồng nghiệp...
“Ân, là tôi. Xảy ra chuyện gì sao?”Chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì...?
“À, là bởi vì vi hôm nay quản lí không có tới...” đôi tay của Phỉ dần dần chạm tới nội y, làm cho Phương Tý Thần sợ run.”không hiểu quản lí xảy ra chuyện gì... ta hỏi thăm một chút.”
“Không không không... Không có việc gì... Chính là... Có điểm... chỉ hơi cảm mạo...”Phương Tý Thần gắng gượng nhìn đôi tay đang vuốt ve thân thể mình
“... là vậy a, quản lí phải nghỉ ngơi nhiều a.” xem ra quản lí bệnh không nhẹ a.
“Ân... được, gặp lại sau.” tính gác điện thoại, liền bị Phỉ ngăn chặn.
“Từ từ... Chờ một chút.”
Phỉ hoàn toàn không bị kế hoãn binh của hắn mê hoặc, ý chí kiên định ôm người vào phòng.
“Như vậy là, quản lí bệnh thật sao?”
“Đúng vậy, người bằng sắt cũng có thể bệnh mà.”
Trong văn phòng, một nhóm vì không có quản lí liền trở nên lời bình, nhàn nhã tám chuyện. Lại nói, Phương Tý Thần hiện tại cũng không có tinh thần quản bọn họ a.
Hoàn chương