Tuyệt Sát Hoa Hồng

chương 16: huyết duyên hoa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trước mắt, nàng không thể tượng tượng được rằng mình đang đứng trước cánh đồng hoa, một cánh đồng hoa màu đỏ rực rỡ. Đây là loại hoa mà trong cuốn y thư của sư phụ từng viết, từng tả về lại hoa này. Huyết duyên là tên của loại hoa màu đỏ rực rỡ như máu, nàng từng hỏi sư phụ vì sao có loại hoa có cánh đa dạng như thế. Sư phụ khi đó chỉ cười rồi nói sẽ có ngày nàng gặp được coi đó là duyên phận.

Huyết duyên hoa về thông tin nàng không biết nhiều nàng chỉ thấy trong cuốn y thư có vẽ lại chỉ đề mấy chữ, miệng nàng khẽ đọc.

“Huyết duyên hoa nở.

Vạn năm chờ đợi.

Tìm người hợp ý,

Vực ảnh tái sinh.”

Vực ảnh tái sinh, nàng nhẩm lại tự hỏi hình như cái tên này nàng từng nghe qua, là ai nhỉ. Mặc kệ là ai nàng không quan tâm, nàng cúi xuống nhìn cánh hoa trong nhiều hình dạng khác nhau, cánh hoa màu đỏ mong manh thuận theo chiều gió mà đong đưa.

“Bạch hỏa, tại sao hoa này có tên là Huyết duyên hoa.”

Nàng hỏi Bạch hỏa cũng bằng thừa vì Bạch hỏa không nói được chỉ phát ra tiếng chi chi. Huyết duyên hoa, lần đầu Bạch hỏa nghe đến cánh hoa nhìn quen mắt, đúng rồi chính là nam nhân yêu nghiệt Vực Ảnh, lúc nãy nàng có đọc qua “Huyết duyên hoa nở... Vực Ảnh tái sinh” Rốt cuộc là gì vậy? Tên đó là Vực Ảnh, khi đối diện với hắn Bạch hỏa cảm thấy có cái gì không đúng hóa ra là hồn thể của hắn hèn chi mà lạnh lẽo đến thấu xương.

Một cơn gió nhẹ thổi qua đem theo hơi lạnh, mặc dù bộ y phục trên người nàng sư phụ từng nói qua có thể tránh được cái lạnh nhưng cơn gió vừa rồi thổi qua khiến nàng rùng mình. Nàng đảo mắt nhìn quanh, hoa không lung lay cỏ không chuyển động chứng tỏ không có ngọn gió nào vừa thổi qua vậy tại sao lúc nãy nàng cảm nhận được có cơn gió thổi qua, lẽ nào là ảo giác. Thôi mặc kệ đi, trước tiên tìm cái gì để ăn đã.

“Thỏ, Bạch hỏa thỏ kìa mau bắt lại nướng ăn.” Mắt nàng sáng trưng khi nhìn thấy con thỏ đen từ trong bụi hoa nhảy ra.

Bạch hỏa nhanh nhẹn phi thân tới bổ nhào vào con thỏ nhanh như chim cắt khiến con thỏ chết không kịp ngáp. Không chỉ một con mà rất nhiều con thỏ ở xung quanh khi nghe thấy tiếng động đều từ bụi hoa chạy trốn, Bạch hỏa bắt được rất nhiều thỏ vui mừng không ngừng kêu chi chi... lần này được ăn thịt một bữa cho thỏa thích. Ôi, thịt thỏ nướng nghĩ đến mà thèm.

Nàng đem mấy con thỏ tới bên hồ nước định bụng sẽ làm thịt ở đấy nhưng khi đến bên hồ nàng mới hay, trong hồ có vài đóa huyết duyên rất lớn đỏ tươi như máu, từng cánh hoa huyết duyên xếp tầng lên nhau nhìn như bông huyết liên. Mặt hồ nước màu xanh trong, nàng thò tay xuống đáng tiếc ngón tay không thể chạm tới nước dường như có cái gì đó cản lại. Nàng thử hai ba lần tất cả đều như vậy, nàng gãi gãi tai không hiểu.

“Lạ nhỉ.”

Lạ cái gì chứ, Bạch hỏa không cho đó là lạ, chỉ là kết giới thôi mà, nàng không nhìn ra nhưng Bạch hỏa lại nhìn ra. Kết giới quen quen nha, là của ai nhỉ? Trong đầu Bạch hỏa bắt đầu lục lọi trí nhớ cuối cùng cũng nhớ ra là của nghĩa phụ không đúng còn có của mẫu thân nữa, trong lòng Bạch hỏa có hàng nghìn hàng vạn câu hỏi cần được giải đáp. Nơi này nghĩa phụ cùng mẫu thân từng đến, vậy dưới hồ có gì đó quan trọng khiến hai người họ phải giăng kết giới để bảo hộ, là gì đây?

Bạch hỏa từ trên vai nàng nhảy xuống, đứng trước hồ vươn tay nhỏ về phía kết giới một cỗ nội lực lớn từ kết giới đánh úp lại. Bạch hỏa nhanh chóng né sang bên nhưng vẫn bị ảnh hưởng, thân hình tròn trịa bị đánh bay đi như một quả bóng. Sự việc vừa diễn ra khiến nàng không kịp phản ứng, nàng chạy tới bên Bạch hỏa.

“Bạch hỏa ngươi không sao chứ?” Nàng nhấc Bạch hỏa lên, khóe môi nhỏ của Bạch hỏa có giọt máu chảy ra: “Ngươi bị thương rồi.”

Cũng may khi đó Bạch hỏa kịp thời vận công kịp thời bảo hộ cơ thể nếu không đã bị đánh cho banh cả xác, Bạch hỏa cảm thấy lạ vì sao nàng chạm vào lại không bị. Liệu có liên quan đến “Huyết duyên hoa nở. Vạn năm chờ đợi. Tìm người hợp ý, Vực Ảnh tái sinh” Vực Ảnh tái sinh có liên quan đến nàng sao? Bạch hỏa nhìn nàng chằm chằm, rốt cục nàng là loại người nào. Bạch hỏa chi chi rồi chỉ ra phía hồ.

Ở cùng đã lâu nên nàng cũng hiểu được một chút Bạch hỏa muốn nói gì, nàng nhìn về phía hồ ý của Bạch hỏa muốn nàng ra đó. Nàng đồng ý đem Bạch hỏa tới bên hồ, do dự một hồi nàng thử đưa ngón tay trỏ chạm vào lần này khác lần trước tay nàng có thể chạm vào được mặt nước, nàng vội rụt tay về bởi nước ở trong hồ rất lạnh.

Kết giới giao động khi nàng chạm vào, Bạch hỏa có thể nhận ra nhưng nàng thì không, đôi mắt to tròn của Bạch hỏa nhìn nàng không chớp, nàng không bị kết giới phản ứng ngược lại còn tự động mở ra tiếp nhận nàng. Đây là ý gì vậy, mẫu thân, nghĩa phụ làm ơn giải thích giùm đi.

“Bạch hỏa, đây là chuyện gì lúc nãy ngươi vì sao bị đá bay khi chạm tới.” Nàng cũng cảm thấy kỳ quái nên hỏi Bạch hỏa.

Bạch hỏa cũng đang tìm đáp án đây, nàng hỏi Bạch hỏa thà rằng tự tìm câu trả lời còn nhanh hơn, biết Bạch hỏa không trả lời được nhưng nàng vẫn cứ thích hỏi. Nàng thở dài không nghĩ ngợi nhiều khi cảm thấy đói bụng, đang tính làm thịt thỏ chợt một cơn gió lạnh thổi qua khiến cơ thể nàng rùng mình.

“Nếu không muốn chết ngươi tốt nhất hãy đem mấy thứ bẩn thỉu này rời khỏi đây chớ làm ô uế nơi ở của ta.”

Theo tiếng gió dừng lại, một bóng dáng màu đỏ rực xuất hiện trước mặt nàng, người này không ai khác chính là Vực Ảnh nam nhân yêu nghiệt nàng từng gặp qua nửa năm trước. Hắn vẫn vậy khuôn mặt không hề thay đổi chỉ có điều hắn trở nên băng lãnh hơn, đôi mắt đỏ vẫn vô hồn, lạnh lẽo mà âm u.

Lúc này hắn đứng ở gần nàng, những cánh hoa bay lả tả nhìn lại rất giống những cánh hoa huyết duyên.

“Huyết duyên hoa, ngươi là chủ nhân của đám huyết duyên hoa này?” Nàng chỉ vào cánh đồng huyết duyên hoa.

Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo hơn nhìn thẳng vào nàng để dò xét. Lại nữa rồi, nàng rất ghét ai nhìn vào mình mà đánh giá từ đầu tới chân rồi ngược lại. Nàng là con người không phải đồ vật để cho người ta xem xét và đánh giá lên đánh giá xuống như vậy.

“Là ngươi?” Nhìn một hồi hắn mới nhận ra nàng, hắn nhớ hắn mới ngủ có một giấc nhưng khi tỉnh dậy lại không nhận ra nàng.

“Không là ta thì là ai, nửa năm không gặp ngươi không hề thay đổi.” Nàng bĩu môi trả lời hắn, cho dù hắn có hóa thành tro nàng vẫn nhận ra vậy mà hắn không nhận ra nàng đầu óc của hẳn quả nhiên có một chút vấn đề.

“Nửa năm...” Lần này hắn ra khỏi Nguyệt Thủy Đầm tiêu hao nhiều khí lực như vậy sao, không nghĩ đã vậy mà đã nửa năm. Hắn đã ngủ một giấc dài trong nửa năm, nếu hắn không ngửi thấy mùi máu tươi có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh dậy. Lẽ nào pháp lực của hắn bị hao tổn nghiêm trọng như vậy. Hay là tại huyết duyên nở vì thế hắn trở nên yếu đuối.

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, Huyết liên trong đầm đã nở không những vậy Huyến duyên hoa cũng nở rộ một màu đỏ rực, đây chính là những giọt huyết của hắn tạo thành. Huyết duyên hoa nở hắn có thể hồi sinh, cơ hội hắn hồi sinh sẽ không còn là xa vời nữa mà rất là chân thực. Bào huynh không gạt hắn, nhưng tái sinh bằng cách nào bào huynh lại không nói cho hắn biết. Là ai đã khiến cho huyết duyên hoa nở.

Đôi mắt hắn lạnh lẽo nhìn vào nàng: “Là ngươi?”

Đột nhiên ánh mắt lạnh như băng bắn về phía nàng, nàng giật mình nhìn hắn. Không lẽ hắn muốn giết người vì tội xâm chiếm lãnh thổ, nàng cười cầu hòa.

“Vị đại nhân này à, là ta không biết chỗ này là lãnh địa của ngươi, ta đã mạo phạm xin thứ lỗi. Ta sẽ lập tức cuốn xéo ngay.”

Nàng toan tính chạy trốn nhưng ai ngờ hắn còn nhanh hơn gấp vạn lần, tia sáng màu đỏ rực bắn từ đầu ngón tay hắn về phía nàng tạo thành một sợi tơ mỏng quấn quanh thân nàng. Sợi tơ đỏ rực rỡ rất lạnh lẽo khác hẳn với bề ngoài. Nàng không thể cử động cơ thể nàng dường như bị đóng băng.

“Chết tiệt” nàng thầm rủa trong lòng nếu biết trước có ngày hôm nay nàng đã kết hợp luyện kiếm pháp, tuy không đấu lại hắn nhưng cũng có đường thoát thân. Hắn đẹp thì có đẹp thật đấy nhưng loài hoa này có gai thực sắc nhọn, nhưng đẹp theo kiểu lạnh lùng tà ác nàng không thích. Không nên dây dưa với địa phủ nàng rất ngại mạng ngắn, nàng còn muốn sống dài dài.

“Vừa nãy ngươi có nhắc đến Huyết duyên hoa?” Bạc môi màu đỏ khẽ nhấc lạnh nhạt hỏi.

“Hì hì... ngài nghe thấy còn hỏi lại ta?” Hừm, hắn rõ là mỹ nhưng tai lại có vấn đề, nàng không nhắc tới một lần mà nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần không những vậy còn hỏi Bạch hỏa.

“Huyết duyên hoa nở. Vạn năm chờ đợi. Tìm người hợp ý, Vực ảnh tái sinh. Ngươi hẳn là từng nghe qua?” Hắn lạnh nhạt hỏi lại.

“Ờ... trước ta trả lời câu hỏi của ngươi vậy ngươi hãy làm ơn thu lại sợi dây trên người ta đi, dù ta có chạy cũng không thoát khỏi tay ngươi chi bằng để ta thoải mái một lúc được không, sợi dây của ngươi sắp đóng băng ta rồi.” Đúng là nàng cảm thấy lạnh xuyên thấu xương.

Ngón tay hắn khẽ động, sợi dây biến mất: “Có thể trả lời câu hỏi của ta, nếu không cho dù ngươi có là nữ nhi của Lam Vĩ ta cũng không nể tình.” Hắn xưa nay không nể tình ai bao giờ ngoại trừ bào huynh của hắn Liễu Minh ra, nhưng hắn vừa khâm phục lại vừa căm hận bào huynh của mình, chính bào huynh là kẻ đã khiến hắn trở nên như vậy.

“Là ta từng đọc qua sách.” Nàng toát mồ hôi lạnh trả lời một cách thành thật, nhìn đôi mắt của hắn không thành thật là không xong.

“Đọc sách? Là cuốn sách nào, của ai, ở đâu?” Hắn hỏi luôn một hơi.

“Là cuốn y thư của sư phụ ta, ở đâu...” Nàng không biết trả lời ra sao, lẽ nào trả lời ở hiện đại cách đây mấy thế kỷ hay mấy vạn thế kỷ, có trả lời hắn cũng không tin còn cho nàng là lừa gạt.

“Bạch Hồ Ca?” Đôi mắt yêu nghiệt híp lại nhìn nàng, hắn là không tin Bạch Hồ Ca biết về chuyện này. Chuyện này năm xưa chỉ có ba người biết đó là bào huynh của hắn cùng Hỏa Hồ Diễm.

“A... không phải là Bạch Hồ sư phụ mà là Liễu Minh sư phụ...”

“Liễu Minh, ngươi nói là Liễu Minh?” Hắn nhíu mày hỏi, trong giọng hắn trở nên lạnh lùng hơn.

“Ờ... có lẽ là thế.” Nàng chột dạ, nhưng chột về cái gì nàng không biết, chỉ biết con người này nàng không nên chọc. Đành liếc mắt nhìn thái độ của hắn mà ứng biến.

“Trên tay hắn có vết bớt hình trăng khuyết màu vàng?” Hắn hỏi mà như khẳng định.

“Ờ...” Nàng ậm ừ mơ hồ, hình như là nàng có nhìn thấy nhưng nàng không quan tâm chỉ cho đó là một hình xăm, mà ở hiện đại người ta xăm hình đầy ra đấy, sư phụ muốn xăm cũng là chuyện bình thường vì thế nàng không mấy quan tâm.

“Hình như là có, ta cũng không để ý... a...”

Nàng cảm thấy cơ thể đau nhói khi bị sợi tơ đỏ như máu quấn chặt lấy nàng lôi về phía hắn, ngón tay mảnh khảnh thon dài vươn ra bóp lấy cổ nàng. Môi mong đỏ như máu hơi nhấc lên.

“Hắn hiện đang ở đâu?” Lời hắn nói lạnh lẽo như hàn băng, hơi thở hắn phảng vào mặt, nàng khẽ rùng mình. Chuyện gì đây hả trời, tại sao nàng luôn gặp vận đen đủi như vậy chứ? Trong lời nói của hắn nàng nhận thấy sự căm hận thấu xương, hắn và sự phụ nàng là quan hệ như thế nào? Việc sự phụ của nàng là người ở thế giới này nàng mới biết khi bị hoán đổi linh hồn. Sư phụ là chạy trốn người này đi, trong lòng nàng khẳng định một trăm phần nghìn là đúng. Hai người này hẳn có mối thù lớn, sư phụ không đánh lại hắn nên chạy trốn.

Sư phụ còn chạy trốn hỏi xem nàng làm sao trốn đây, số nàng tới đây là phải kết thúc rồi sao? Nàng thầm oán hận số phận không may mắn của mình, khi sinh ra chắc nàng đã sinh đúng vào giờ sao chổi vì thế luôn gặp vận xui, đi tới đâu cũng gặp sự phiền phức không lớn cũng nhỏ.

“Ta... ta không biết, lần cuối cùng ta gặp hắn cách đây nửa năm rồi, hiện sư phụ ở đâu ta cũng không biết.” Ánh mắt nàng thành thật nói, cũng đúng là như vậy mà từ lúc nàng xuyên qua chưa một lần gặp lại ngoại trừ trong giấc mộng gặp lại Không bà bà.

Đôi mắt hẹp dài khẽ híp lại, hắn nhìn nàng, trong con mắt nàng không hề dối gạt, hắn chuyển nhẹ ngón tay đẩy nàng cách xa hắn một chút.

“Ngươi vẫn chưa luyện kiếm hồn?” Hắn thay đổi một cách nhanh chóng.

“Ờ... ta... ta nghĩ là chưa vội...”

Tùm...

Lời nàng chưa nói hết liền bị hắn vung tay, cơ thể nàng bị hất xuống dưới đầm, vừa mới chạm vào nước, nước lạnh xuyên thấu cơ thể, từng mạch máu trong cơ thể nàng lập tức bị đóng băng.

“Đừng cậy bản thân ngươi có chút nội công ngươi có thể ỷ lại, ngay cả ta ngươi còn không đấu lại, ta quyết định ngươi sẽ là đồ đệ của ta không cho phép ngươi từ chối.”

Gì vậy, lại là một tên sư phụ bá đạo nữa xuất hiện, nàng có một sư phụ vô lại đã đủ hiện tại còn có thêm một người nữa liệu nàng có sống thọ không đây.

“Nhưng ta có... hai sư... phụ rồi...” Lạnh ghê, nếu cứ tiếp tục bị ngâm mình dưới nước nàng sẽ bị hóa thành tượng băng ngàn năm mất.

“Ngươi đã có hai sư phụ có thêm một người nữa cũng chẳng sao, nếu ngươi không đồng ý vậy hãy ở dưới đầm mà thưởng thức, ta không dám chắc trong thủy đầm còn có loài vật nào thích thưởng thức thịt người.”

Loài vật thích ăn thịt người vào lúc này nàng chỉ nghĩ đến cá sấu, nếu bị bộ răng sắc nhọn của cá sấu cắm vào da thịt nàng không dám tưởng tượng sẽ đau như thế nào. Chỉ là nhận sư phụ thôi, có thêm một người nữa cũng chẳng chết ai, ở hiện đại sư phụ của nàng rất nhiều, nào là dạy nhạc, dạy họa...

“Ta nhận... ta nhận...”

“Phát thệ đi, ta sợ ngươi đổi ý.” Hắn phải bắt nàng thề, bởi hắn từng tin người chính vì tin tưởng mới khiến hắn bị thảm bại như ngày hôm nay. “Hừ, bào huynh tốt của ta, xưa nay huynh không hề thu nhận đồ đệ hẳn là nha đầu này có điểm nào đó tốt nên mới thu nhận, là huynh ép ta vì thế đừng có tránh ta, thứ huynh muốn ta cũng muốn. Huynh nghĩ tâm tính của ta có thể thay đổi sao, ta tin tưởng huynh nhưng huynh lại phản bội ta, bây giờ ta sẽ đòi lại, ta sẽ lấy đi tất cả những thứ thuộc về huynh.”

Khóe môi mỏng màu đỏ khẽ cong lên một đường, nàng cảm thấy nụ cười của hắn thật chói mắt nhưng rất lạnh lẽo, nụ cười có thể giết chết người. Lần đầu tiên trong bộ não của nàng thầm cảnh cáo phải tránh xa mỹ nam này ra nếu không nàng chết chắc, chết không phải vì nụ cười mà chết vì cái lạnh ngự giá trong lòng hắn.

“Phát thệ sao?” Nàng hơi ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng nghe được nhận sư phụ còn phải phát lời thề, tùy hơi vô lý nhưng nàng cũng phải thực hiện. Lời thề vừa thốt ra hào quang chớp nhoáng, nàng rút kinh nghiệm không đưa tay chỉ lên trời mà học theo cổ nhân đặt tay lên trái tim thề. Lần này nàng không bị thiên lôi đánh, nếu bị đánh lần nữa hẳn nàng vác thang lên hỏi ông trời vì sao còn đánh nàng khi nàng không có xúc phạm tới.

“Chưa được, hãy thề luôn phải trung thành với ta, nghe theo lời ta.” Hắn vẫn chưa chịu buông tha cho nàng.

Đỉnh đầu nàng run run, lỡ hắn bảo nàng đi chết nàng cũng phải tự cầm đao cắt cổ của mình sao? Hơi quá rồi nha, nhưng không thề nàng cũng bị nước trong thủy đầm đóng băng cho chết, chọn cũng chết không chọn cũng chết bảo nàng phải làm sao đây. Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương, căn bản hắn không thèm nhìn ánh mắt của nàng, hắn nhìn vào những bông huyết duyên đỏ rực rỡ.

Hai hàm răng va vào nhau run cầm cầm, nàng nhủ thầm nhất định phải học kiếm pháp, thành tựu rồi xem ai còn dám bắt nạt nàng. Nếu không thề nhanh nàng sẽ chết vì lạnh mất, một lời thề thôi có gì ghê ghớm đâu chứ?

“Trước khi ta thề, ta có vài điều muốn hỏi ngươi?” Nàng cắn răng hỏi hắn.

“Ta không thích ai hỏi ta hay chất vấn, ta bảo ngươi một ngươi phải nghe theo hai.” Hắn lạnh nhạt cất tiếng.

Xong đời, coi như đã chết, chết một cách thảm hại, bây giờ nàng sống lúc nào cũng vác lưỡi đao kè sát bên cổ có thể lấy đi mạng sống của nàng bất kỳ lúc nào? Số phận chó má, đen hơn cả quạ nàng thầm rủa trong lòng. Chậm rãi đặt tay lên trái tim, khóe môi run run cất tiếng.

“Ta Yến Nhi xin thề, ta một mực nghe theo lời sư phụ...” Nàng dừng lại, sư phụ nào nhỉ, có tận ba sư phụ thề chung là chết mất xác.

“Ma Đế Vực Ảnh.” Hắn nhẹ phun ra.

“Ta Yến Nhi xin thề sẽ trung thành với Ma Đế Vực Ảnh, người nói một ta không dám trái ý làm hai, nếu ta phạm lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết, tứ mã phanh thây, bị lăng trì xử phạt...” Còn gì nữa không nhỉ, hình như xem phim nàng chỉ nhớ có mỗi từng đó thôi.

Lúc này hắn mới hài lòng, đợi hắn hài lòng xong nàng cũng bị chỉm nghỉm xuống dưới nước vì chân tê cứng không thể nhúc nhích được, trước khi nàng chìm xuống còn nghe tiếng Bạch hỏa kêu chi chi... đầy hoảng hốt sau đó cũng bất tỉnh đi theo. Có Bạch hỏa lo cho nàng, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp.

Bạch hỏa rất sợ cái lạnh, từ nãy tới giờ nàng vẫn cảm thấy lạnh nhưng không bằng Bạch hỏa bởi sự lạnh giá, tê liệt bao nhiêu đều truyền sang cho Bạch hỏa, Bạch hỏa cố gắng lắm mới gượng nổi nhưng không thể gượng hơn nên đã bất tỉnh.

“Yến Nhi, tỉnh tỉnh... thầy có cái này cho con.”

Một cái tát nhẹ vào má nàng, nàng dụi mắt mở ra. Trước mắt nàng là cánh đồng hoa màu đỏ rực màu đỏ của Huyết duyên hoa, bên cạnh nàng là sư phụ là sư phụ Liễu Minh. Nàng là đang nằm mơ.

“Thầy, là thầy sao?” Nàng vùng dậy nắm lấy tay thầy, đúng là thầy bằng xương bằng thịt nhưng... Nàng đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm, hắn đâu rồi. Cả Bạch hỏa nữa.

Liễu Minh vỗ nhẹ vào tay nàng nở nụ cười hòa ái: “Con đang gặp thầy trong giấc mộng thôi, là thầy đã dùng mộng tiên tri đưa con tới.”

“Mộng... là mộng sao?” Nàng ngạc nhiên, nhưng mộng tại sao lại là hình ảnh chân thực rõ nét như vậy.

“Có một số việc thầy nghĩ con nên biết.” Giọng Liễu Minh trở nên nghiêm túc hơn

“Việc gì ạ, có liên quan đến huyết duyên hoa sao?” Nàng hỏi.

“Ừ.”

“Vì sao ạ?”

“Duyên.”

“Duyên?” Nàng mở to mắt nhìn sư phụ, nàng không cho là thế, duyên gì chứ, duyên phận của nàng toàn liên quan đến yêu quái thôi sao, cái duyên này nàng không ham.

“Những bông hoa này...” Liễu Minh ngắt một bông hoa cầm trên tay, trong đôi mắt thoáng hiện sự u buồn cùng tưởng niệm: “Đều do máu mà thành.”

“Máu tạo thành, thầy à, con không hiểu gì hết á, kể từ ngày con tới đây mọi thứ cứ đảo tung tóe, đi tới đâu cũng gặp nguy hiểm ở đâu con cũng gặp xui xẻo đều bị đe dọa mạng sống mà con thì chưa muốn chết.” Nàng bất mãn nói ra một hơi.

“Dần con sẽ hiểu.” Liễu Minh mỉm cười vỗ nhẹ vai nàng.

“Đợi con hiểu ra thầy có thể xuống dưới địa phủ tìm con, con rất ngại mang mạng ngắn nha, cái người gì gì Vực Ảnh hắn bắt con thề, lỡ sau này con làm điều gì sai trái hắn bảo con đi chết con cũng phải đi đây này.”

“Sẽ không, hắn sẽ không để con chết.” Liễu Minh khẳng định.

“Sao thầy dám chắc điều đó?” Ánh mắt nàng hoài nghi nhìn thầy, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó nàng vội hỏi: “Thầy à, thầy và hắn quen biết nhau phải không, thầy là kẻ thù của hắn đúng không?”

“Ừ, thầy vừa là kẻ thù cũng là anh trai của hắn.”

“Anh trai.” Nàng vỗ trán mình, chuyện gì đây hả trời, vừa là anh trai vừa là kẻ thù, hèn chi trong đôi mắt của hắn vừa hận vừa thương lại không đành lòng.

“Chuyện này cách đây cũng mấy vạn năm rồi, có thể gọi là quá khứ.” Liễu Minh thở dài.

Quá khứ, ở cái thời đại quỷ quái này nàng không cho đó là chuyện quá khứ, nếu có quá khứ thì đã không có mặt nàng trong ngày hôm nay rồi.

“Thầy cũng không dấu gì con, thầy là người ở thời đại này nhưng khi sinh ra mỗi người mang một vận mệnh khác nhau, cũng như con, vận mệnh con vốn thuộc về nơi này. Con từng nghe qua cá chép vượt vũ môn để hóa thành rồng chưa?”

“Truyền thuyết cá chép hóa rồng con có đọc nhiều lần, thầy đừng nói thầy là con cá chép hóa thành rồng đấy, con sẽ ngất cho mà xem.” Nàng nhìn trời gãi gãi cằm.

“Ừ, là cá chép hóa thành nhưng thầy chưa hóa thành rồng chỉ là ngư tiên tri bình thường thôi.” Liễu Minh sờ sờ mũi mình nói, ngại quá Vực Ảnh mới chính là cá chép đỏ hóa thành rồng.

Nàng chặc lưỡi, nhìn Liễu Minh quan sát sau đó lại trêu chọc: “Tại sao con không nhìn thấy đuôi cá chép của thầy nhỉ?”

“Con tưởng muốn nhìn là sẽ thấy sao, đúng là ngốc. Nghe thầy nói này, Vực Ảnh mới chính là cá chép hóa thành rồng, là một con cá chép đỏ sống trong u linh vực tu luyện mà thành đáng tiếc hắn lại trở thành Ma Đế. Thầy vì muốn giữ cho tam giới bình ổn buộc lòng phải ra tay với người thân của mình. Nhưng thầy cũng hy vọng có người có thể cảm hóa được dã tâm của hắn, sau khi bình ổn tam giới Thiên đế có cho thầy một chức quan lớn trong thiên đình thầy đã chối từ chỉ xin một chức quan nhỏ nhoi để ghi chép sổ sách.”

“Thầy chính là tên đầu sỏ cố tình gây ra tất cả mọi chuyện đúng không, đường thời gian bị hổng cũng do thầy, nhầm lẫn linh hồn cũng do thầy?” Nàng đột nhiên thông minh một cách lợi hại.

“Cứ cho là vậy đi nhưng cũng không phải là do thầy trong đó có phần của Hỏa Hồ Diễm, con trai của bà ta nếu không thay đổi vận mệnh ắt sẽ gặp họa sát thân sẽ không thể đầu thai chuyển kiếp. Thầy và Hỏa Hồ Diễm đã cất công tạo dựng nhưng không ngờ lại có một số việc ngoài ý muốn xảy ra chắc hẳn là do vận mệnh của con tạo thành nữa.” Liễu Minh chột dạ sờ cằm mình, nhưng râu ông ta nhẵn nhụi lấy gì mà vuốt, đành cậy mụn trứng cá dưới cằm.

“Thầy à, thầy nói chuyện nào hợp lý một chút được không, do vận mệnh của con quyết định, hiện tại con còn không biết mình còn sống hay đã chết rồi đây.” Toàn nói chuyện nhảm không đâu, nếu là do vận mệnh nàng quyết định nàng đã không bị kéo vào vòng nguy hiểm này rồi. Nàng sẽ ngồi không nhàn rỗi hưởng thụ không tốt hơn sao?

“Con nói cũng phải nhưng vận mệnh đã định nên không thể thay đổi.”

“Thầy à, con thật không hiểu một chút gì hết.”

“Sau này con tự nhiên sẽ hiểu thôi, việc con cần làm bây giờ chính là cảm hóa Vực Ảnh.”

“Con á, cảm hóa tên ma đầu đó, sư phụ nghĩ sao vậy hắn không cảm hóa con là con cảm thấy may mắn lắm rồi đừng nói con đi cảm hóa hắn, thực là nhàn rỗi quá.” Nàng xua tay, cảm hóa hắn chính là tự mình nạp mạng cho diêm vương, cái này không chơi.

“Con có thể tạo lòng tin đối với hắn khi đã có lòng tin, con dễ dàng cảm hóa được...”

“Thầy à, ngừng... thầy có biết con nhìn thấy trong đôi mắt khi nhắc tới thầy như thế nào không? Con dám chắc là hắn sẽ mổ bụng thầy uống máu nuốt gan cho hả giận, trong đôi mắt của hắn con nhận thấy sự tổn thương, sự căm hận. Con nghĩ thầy đã làm cho hắn bị tổn thương khiến hắn phải căm hận, là chuyện gì thì con không rõ, nhưng hắn đã bắt con thề phải trung thành với hắn, hắn bảo gì con phải nghe theo, hắn bắt con đi hướng tây con không thể đi hướng đông nếu hắn bảo con tự cầm dao mổ bụng con cũng phải làm, vậy làm sao có thể tạo lòng tin ở hắn. Lúc trước con dám chắc thầy đã hứa gì với hắn rồi không thực hiện, thầy nghĩ hắn đã bị một lần hắn còn để mình bị thêm lần thứ hai không?”

Liễu Minh trầm tư rơi vào suy nghĩ, lời nàng nói cũng rất có lý, là mình đã từng làm tổn thương tới hắn nhưng nếu không làm như vậy tam giới sẽ gặp nguy hiểm, lúc phụ thân qua đời có căn dặn ngăn cản đệ đệ bằng bất kỳ mọi giá kể cả giết chết. Nhưng hắn là đệ đệ cùng lớn lên, cùng tu luyện vượt qua bao gian khổ. Hắn tu luyện thành rồng nhưng lại trở thành Ma Đế, còn Liễu Minh trở thành tiên một nhà tiên tri có thể biết trước được vận mệnh có thể xảy ra.

Liễu Minh nhìn thấy dân chúng lầm than, tam giới luôn xảy ra việc tranh chấp trở nên hỗn loạn, người gây ra lại là đệ đệ ruột thịt của chính mình. Liễu Minh nhìn thấy, tam giới hợp lại đánh một trận với Vực Ảnh và Liễu Minh lại nhìn thấy trong trận chiến ấy, Vực Ảnh bị đánh bại, đánh nát cả nguyên thần lẫn tu vi và không thể tái sinh. Liễu Minh vì không muốn đệ đệ của mình một kiếp cực khổ tu luyện lại trở thành vô nghĩa nên đã cải biến một chút vận mệnh, nhưng ai ngờ lại không thuận theo ý khi phát sinh ra một số chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như nàng lại là truyền nhân của ngọc hồn, nếu nàng tu luyện kiếm hồn Vực Ảnh không thể tái sinh, ngược lại kiếm pháp trở thành khắc tinh của Vực Ảnh, kiếm hồn sẽ phá hủy hồn thể của Vực Ảnh. Mà Vực ảnh lại không hay biết gì về bộ kiếm pháp này. Liễu Minh xuất hiện trong mộng bởi biết trước sẽ có ngày hôm nay.

Trước khi Vực Ảnh bị giết chết, Liễu Minh đã tìm tới Vực Ảnh làm một số chuyện để lấy lòng tin, dần dần hắn tin tưởng Liễu Minh. Liễu Minh từng hứa sẽ cùng hắn thống nhất tam giới nhưng lời hứa còn chưa thực hiện hắn đã chết khi Liễu Minh cho hắn uống một loại độc dược, không mùi vị, không màu sắc đến cả thượng đế cũng không hề nhận ra. Máu từ miệng hắn phun ra tạo thành những cánh hoa đa dạng hình hài, trước khi hắn ngã xuống Nguyệt Thủy Đầm. Liễu Minh có nói “Đệ đệ, thứ lỗi cho ta, ta chỉ là vạn bất đắc dĩ sau này đệ sẽ hiểu. Vạn năm sau khi Huyết duyên hoa nở, sẽ có duyên hợp ý lúc đó đệ đệ có thể tái sinh. Ta hy vọng khi đệ tái sinh trở lại sẽ là một con người hoàn toàn khác, sống tốt hơn như vậy mẫu thân và phụ thân mới yên ổn nhắm mắt...“.

Liễu Minh thở dài, hẳn là hắn rất giận người anh trai này đi. Liễu Minh không thể xuất hiện trước mặt hắn để giải thích, trước khi thay đổi vận mệnh Liễu minh đã trả giá quá lớn nếu còn xuất hiện mọi chuyện sẽ thay đổi như vậy công sức mình bỏ ra trở thành bọt nước. Vì có sợi tơ liên kết với nàng nên Liễu Minh mới có thể đi vào trong mộng gặp nàng. Cũng sắp hết thời gian Liễu Minh không thể ở lại lâu.

“Yên Nhi, lần này thầy xin con hãy giúp thầy được không? Chỉ cần con cảm hóa được hắn, không cho hắn tái phạm, vận mệnh chỉ có thay đổi một lần thôi. Thầy chỉ sợ...” Liễu Minh nhìn nàng do dự, nếu hắn tái phạm thêm lần nữa, người giết chết hắn không ai khác chính là nàng.

“Con cảm hóa được hắn, thầy ơi cho con xin hai chữ bình yên ạ.”

“Được rồi, vậy thầy xin con một chuyện được không, lần này con phải đồng ý với thầy nể tình thầy trò ta trong bao năm qua.” Liễu Minh nhìn nàng trong chờ đợi.

“Việc gì con cũng có thể ngoài hai việc ra, đó là thầy bảo con đi chết và việc thầy bắt con đi cảm hóa hắn con không làm được.”

Nhận thấy nàng đồng ý Liễu Minh vui mừng: “Việc này rất đơn giản.”

“Thầy nói đi, việc đơn giản đấy là việc gì?”

“Luyện kiếm hồn, con đừng luyện môn kiếm pháp đó.”

“Vì sao?” Nàng thấy tò mò. quả thực là kiếm pháp những chiêu thức rất lợi hại nha, không luyện cũng uổng mà luyện nàng không nỡ ra tay sát hại. Nàng rất muốn biết vì sao sư phụ lại không cho, còn Bạch Hồ Ca lại ép luyện. À, à cả cái tên sư phụ yêu nghiệt vừa mới nhận thức nữa.

“Chẳng phải con không thích luyện kiếm hồn vì kiếm pháp của nó quá mức tàn bạo sao?”

“Thầy nói cũng đúng nhưng mà... nếu con không luyện thì bản thân con sẽ gặp nguy nha. Con muốn biết lý do chính đáng vì sao thầy không muốn con tu luyện kiếm pháp.”

“Thầy từng nói với con, thầy là nhà tiên trì không, kiếm pháp là bí kíp võ công vô cùng lợi hại nếu con tu luyện thành.” Liễu Minh nhìn nàng dò xét.

“Nếu là như vậy thầy phải mừng cho con chứ vì sao lại không muốn cho con học?”

“Ừm... thầy chỉ ngộ nhỡ con nổi hứng lên giết chết Vực Ảnh...” Liễu Minh chỉ nói như vậy, không phải ngộ nhỡ mà là thực sự giết chết nha, còn thê thảm hơn mình giết. Liễu Minh nhìn thấy nàng lúc đó như tu la tái thế tàn sát một cách lạnh lùng, Liễu Minh không muốn nàng biến thành máu lạnh.

“Thầy à, bộ kiếm pháp là do phụ thân con tạo ra hơn nữa con muốn đi cứu mẫu thân trả thù cho phụ thân.”

“Dù con không luyện nhưng thù con vẫn có thể báo được, tin thầy đi không có cách báo thù này vẫn còn có cách báo thù khác. Kiếm pháp không tu luyện nhưng dựa trên cơ sở và sự thông minh vốn có của con, con có thể cải biến xoay chuyển kiếm pháp của phụ thân con thành một loại kiếm pháp khác cũng lợi hại nhưng không ảnh hưởng tới Vực Ảnh.”

“Con có thể làm được sao?” Nàng hoài nghi, làm sao có thể cải biến kiếm pháp của phụ thân được chứ?

“Có thể, khi luyện con hãy nghiên cứu tỉ mỉ trước thầy nghĩ con có thể ngộ ra, hơn nữa con sẽ không phải vất vả gian lao, cực khổ tu luyện. Luyện kiếm hồn một lần con sẽ phải tự đâm mình chết đi, con có làm nổi không?” Liễu Minh hù dọa nàng một chút, tự đâm mình chết đi là không có nhưng xuất hồn luyện kiếm là có thực.

“Tự đâm mình chết sao?” Nghe đã thấy hãi, lỡ đâm mà chết thật thì sao, không chơi, nàng tuyệt đối không chơi cái trò chơi nguy hiểm như thế.

Thấy nàng giao động Liễu Minh lại nói thêm vào: “Thầy nghe nói có đoạn dẫn hồn xuất kiếm, dùng linh hồn luyện kiếm ắt đau đớn đi.”

Nàng từng lật qua không biết là ở chương thứ bao nhiêu có nói qua, nàng rùng mình một cái quyết định không học, vậy thì hãy sửa lại kiếm pháp của phụ thân.

“Nhưng mà thầy à, con cứu mẫu thân bằng cách nào, còn việc báo thù cho phụ thân nữa nếu không luyện kiếm hồn.”

“Thầy chẳng phải đã nói rồi sao, dựa trên nền tảng kiếm pháp của phụ thân con mà biến đổi. Kẻ thù không chừng khi đó tự mình đem mạng hiến dâng cho con.” Liễu Minh vừa nói vừa cười.

Kẻ thù tự dâng mạng tới cửa, nghe có vẻ vô lý nhưng nàng mong là có chuyện may mắn như vậy, kiếm pháp nàng lại đi đạo của phụ thân rồi, hy vọng phụ thân không trách mắng.

“Lỡ con thay đổi, phụ thân có mắng con không?” Nàng gãi cằm hỏi

“Sẽ không, thầy nghĩ phụ thân của con hẳn là không muốn con luyện kiếm pháp hà khắc ác liệt của ông ta đấy, chẳng qua ngoài dự kiến khi ngọc hồn chọn con.”

Mà đúng là như thế thật, ở đâu đó xa xôi Lam Vĩ không hề muốn nữ nhi yêu dấu của mình luyện kiếm hồn, một bộ môn võ công bắt buộc rèn luyện phải tàn ác với bản thân.

Nàng gãi gãi cằm suy nghĩ một lúc sau: “Nếu vậy thầy bảo con phải làm gì?”

“Con chỉ cần không xuống Mê vực ảnh luyện tập, con không cần xuống dưới mọi chuyện đều Ok.” Liễu Minh ra dấu Ok với nàng.

“Đơn giản thế thôi á?” Nàng không cho là thế.

“Mê vực ảnh là nơi tu luyện hồn thể, đây là cửa ải gian nan nhất nếu qua có thể sống sót còn không sẽ không thể trở lại.” Liễu Minh lại thêm một chút mắm chút muối cho có vị, Liễu Minh rất hiểu nàng a.

“Nếu em trai của thầy cứ bắt con xuống thì sao?”

“Thầy quên mất hắn thích nhất là nghe đánh đàn, con có thể dùng đàn dụ dỗ hắn.” Mắt Liễu Minh chợt lóe sáng.

“Tại sao thầy không nói sớm, nói sớm có phải đỡ tốn nước miếng hơn không?” Nàng lườm Liễu Minh một cái báo hại nàng nói một thôi một hồi: “Mà khoan đã, hắn từng nói hắn là bằng hữu của phụ thân con, thầy có biết phụ thân con không?”

“Thầy gặp qua một lần khi đấy phụ thân con mới chỉ là một hài tử, còn chuyện Vực Ảnh là bằng hữu của phụ thân con hẳn là khi phụ thân con xuống Vực Ảnh tu luyện nên nhận thức thôi.”

“Thì ra là vậy, con nghĩ với số tuổi của hắn và của phụ thân con thì không thể nào trở thành bằng hữu của nhau.” Nàng gật gù khi đã hiểu một phần.

“Đến lúc thầy phải đi, con hãy nhớ những gì mà thầy nói.” Dứt lời bóng dáng Liễu Minh biến mất.

“Thầy...” Nàng vươn tay muốn bắt lấy nhưng không được, Liễu Minh đã biến thành không khí rời đi. Nàng còn rất muốn hỏi nhều chuyện. Nhưng tóm lại nôm na nàng cũng hiểu một chút ít.

Một cơn gió thổi qua nàng bừng tỉnh, nàng ngồi dậy sau khi đã mơ một giấc, đôi mắt nàng đảo quanh. Trước mắt nàng là một căn nhà gỗ nhỏ, ngoài chiếc giường và một ít vật dụng ra không có gì? Nàng không biết đã ngủ trong bao lâu thì tỉnh lại, lúc này bên ngoài trời đã tối. Trong căn nhà gỗ có ánh sáng dạ minh châu ở trên vách tường chiếu rọi cả căn phòng gỗ. Bạch hỏa nằm bên cạnh, trên người Bạch hỏa lạnh như một khối băng, đôi mắt to tròn nhắm lại hơi thở rất yếu ớt.

“Bạch hỏa, Bạch hỏa ngươi bị sao vậy?” Nàng gọi hai ba câu mà Bạch hỏa vẫn nhắm mắt.

“Ngươi vẫn không biết gì sao, đúng là kẻ vô dụng.” Từ một nơi trong bóng tối, giọng nói âm u lãnh lẽo vang vọng ra.

Nàng căng mắt nhìn, không nhìn thấy người nhưng nghe giọng nàng biết là sư phụ yêu nghiệt hay tạm gọi là sư phụ “ma” bởi hắn chỉ là một linh hồn. Thân xác của hắn nằm sâu dưới đầm vực.

Híc... nàng đang sống cùng ma... nghe đã kinh hãi muốn nổi cả gai ốc lên rồi. Nàng nuốt nước miếng, cất tiếng.

“Là... là sư phụ sao?” Với con ma này nàng phải lễ phép, vì mạng sống của nàng phụ thuộc vào hắn. Lôi thôi hắn cho đi đời nhà ma luôn.

“Đã tỉnh rồi thì qua đây đi.” Giọng hắn vẫn lạnh nhạt.

“Qua kia á?” Chết chắc rồi, qua chỗ tối nàng ghét bóng tối, bóng tối càng làm tăng thêm sự sợ hãi: “Nhưng mà... tối lắm...”

Hít...

Một bầu không khí rét mướt chạy qua, không phải hắn nổi giận bắt nàng chết chứ?

“Con... con sẽ qua.” Nàng vội đáp rồi nhảy xuống giường.

“Xưng tên, ta không thích bị trùng lặp với bất kỳ ai.” Hắn phản cảm với từ đồ nhi càng phản cảm câu vừa rồi nàng xưng hô với.

“Dạ... dạ Yến Nhi qua ngay.” Nàng toát mồ hôi hạt, đây chính là biến thái sư phụ hạng nhất.

“Một từ.” Giọng băng lãnh vẫn phu ra.

“Một từ, là từ gì?” Nàng không hiểu.

“Tên.” Môi đỏ ngắn gọn nói ra.

“Tên... là tên ạ, tên của con... à đồ... a Yến...” Nàng cắn răng bấm loạn, nên nhớ đao lúc này đã buộc vào cổ nàng, chỉ cần nàng ho he một chút là chết luôn.

“Yến, ta thích cứ xưng như vậy đi. Qua đây.”

Nàng chậm rãi tiến về phía hắn, trong lòng thì khóc không thành tiếng. Nàng nguyền rủa Liễu Minh đã tạo dựng vận mệnh “chó thui” cho nàng. Dạy nàng đủ trò, đa nghề nghiệp, ép nàng học thuộc cuốn y thư tất cả đều là kế hoạch và mục đích. Duyên phận cái quỷ gì chứ, hừ! Nàng giống như một con rối bị người ta tiêu khiển thì đúng hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio