Thành phố đèn đuốc sáng trưng, nhà cao tầng rực rỡ chói mắt, nhưng trong đêm lại không có bất kỳ một ngôi sao nào, tối mờ mịt một mảnh, giống như báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.
Tập đoàn Nguyệt Lam Thiên Vận, chi chít họng súng nhắm ngay một người đầy máu tươi, cô gái vẫn như cũ lạnh lùng, sắc mặt đã trắng xanh, trong miệng tràn đầy máu tươi, cô vẫn như cũ thờ ơ nhìn tất cả, không chút nào bối rối khẩn trương.
"Bốp bốp” Đám người mặc áo đen tránh ra một đường, một người từ giữa đi ra, nhìn cô gái, vỗ tay “Không tệ, người đứng đầu Dong Binh giới quả nhiên khiến người ta bái phục! Ngang dọc vượt qua giới hắc đạo, cả bầu trời đầy súng cũng không khiến Phong bái phục.” Nhìn họng súng chung quanh, Phong tự biết là trốn không thoát, cho dù là lúc không bị thương cũng đã khó khăn, huống chi cô đã bị thương rất nặng.
Phong, vua ở Dong Binh giới, cũng là đặc công cao nhất quốc gia, trong năm nhận nhiệm vụ chưa bao giờ thất bại, kỳ tích trong lịch sử, tiêu diệt tập đoàn hắc đạo lớn, nhân vật nguy hiểm đứng đầu, nhiệm vụ lớn nhỏ khác có trên cái. Đây là nhiệm vụ nguy hiểm nhất, bởi vì cô phải giết là một ma đầu nổi danh ngang dọc trong giới hắc đạo, bá chủ giới vũ khí, một thế hệ nhân vật trí dũng kiệt xuất, chỉ là cô cũng không nên thua nhanh như vậy.
Hắn, là người duy nhất Phong bội phục, đánh với hắn là việc Phong mong mỏi.
"Ha ha ha." Trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, "Nếu cô không phải đến giết tôi, tôi định cùng cô nâng ly uống rượu, không say không vui.”
Phong nhìn trời, trong mắt lộ ra ý cười, “Được” Từ trước đến nay cô là người tùy ý, rất vui khi cùng hắn uống rượu !
"? Ha ha. Chỉ là có người không đồng ý mà thôi!" Một tia lo lắng thoáng qua, Phong nhìn hắn cả kinh, hử?
"Chị, như thế nào lại quên em!" Sau lưng một cô gái xinh đẹp chậm rãi đi đến “Chị"
"Dạ?" Phong cả kinh! Đây là.....Trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, lại có chút khó hiểu “Vì cái gì?”
"Phong nói qua cũng làm được, Phong vĩnh viễn sẽ che chở trước mặt Dạ.” Trong mắt hiện ra một tia kiên định, nhàn nhạt nhìn Phong.
"Dong Binh kiêng kỵ nhất là bản thân có tình cảm, cô phạm vào tối kỵ.” Thiên Đại đến bên cạnh tiếp lời “Phụ nữ là kịch độc, vì cái này càng không từ thủ đoạn.”
Phong trầm mặc không nói, nhìn Dạ, tiền bạc, quyền lực, cũng không phải là cái Dạ muốn, rốt cuộc là vì cái gì? Ghen tị?
"Tại sao!" Nhàn nhạt thốt lên một câu, Phong gần như là dùng hết tất cả khí lực.
"Mông Tảo!" Dạ nhìn Phong “Chị không nên cướp đi anh ấy, anh ấy là ánh mặt trời duy nhất của em.”
Từ nhỏ làm bạn cùng nhau lớn lên, trải qua vô số lần sinh tử, mưa bomb bão đạn, cuối cùng vẫn không đánh lại vài lần gặp mặt? Nhưng mà cô vẫn như cũ không tin, cảm thấy chỗ nào đó xảy ra vấn đề.
"Nếu không phải chị, Mông đã sớm cùng tôi rời khỏi, hạnh phúc cùng nhau sinh hoạt, mà chị lại cướp đi anh ấy, chị biết lúc ấy tôi có bao nhiêu hận chị không?” Dạ gần như điên cuồng, quát về phía Phong.
"Thật hận chị như vậy?” Hận cô sao. Bây giờ Phong chỉ có bình tĩnh, chưa từng bình tĩnh như vậy, còn có nhàn nhạt đau xót.
"Hận hận hận!" Hận chị ấy? Ha ha ha."Ha ha ha." Dạ trực tiếp rơi nước mắt, ngừng một hồi, Thiên Đại cũng ngừng một hồi, tiếp theo Dạ đi về phía Phong, nhưng dường như là nện bước nhanh hơn.
"Tốt!" Nhìn Dạ điên cuồng, Phong ảm đạm cười. Dạ nhanh chóng ra tay, đánh úp về phía Phong, chớp lóe, lần lượt thay đổi, đối mặt nhau "Đi mau!" Dạ đẩy Phong nói nhanh.
"Hả?" Cái gì!
"Đi nhanh một chút.” Không còn kịp rồi, làm sao có thể nhanh như vậy, “Thiên, mang Phong đi.” Một tay đỡ Phong hét lên, bên ngoài có tiếng trực thăng vang lên, còn có sát khí.
"Chuyện gì xảy ra!" Rốt cục cô cảm giác được không đúng ở chỗ nào, tính cách của Dạ là trực tiếp công kích đối thủ mà không phải là.....
"Là tổ chức!" Giọng khẳng định, Phong nói.
"Dạ, em. . . . . ."
"Hiểu!" Giữa bọn họ không cần bất kỳ giải thích nào, cô hiểu Dạ chỉ nghĩ muốn cứu cô, cô đã sớm có chuẩn bị, nhất định là chủ ý tồi của Mộc Tú Vu Lâm, người nào cũng đều đã hiểu, “Dạ, các người nhanh đi thôi, chỗ này là không thể chạy thoát được.”
"Không!" "Không" Hai người đồng thời nói.
Phong nhìn hai người, một là bạn sinh tử, một là đối thủ cuộc đời này cô kính nể nhất, khóe miệng giương lên, lạnh nhạt cuồng ngạo, mang theo ba phần ngang ngược cuồng vọng, môi mỏng khẽ nhúc nhích, mở miệng nói: “Để cho chúng ta giết đủ?”
Phong tùy ý mà phóng khoáng, Dạ xinh đẹp mà mị hoặc, Thiên trong trẻo mà lạnh lùng, ba sát thủ đứng đầu thế giới cùng chung một chỗ, thực ra dưới tình huống như vậy, thê lương cũng không bi thương, rét lạnh mà không tổn hại tình cảm.
"Đón lấy.” Thiên ném cho Phong một khẩu AK, anh cùng Dạ mỗi người một khẩu, bên hông còn có một thanh đoản đao, mà bên hông Phong chính là một loạt ngân châm, tất cả đều là độc chí mạng. Phong cũng không phải chỉ giết người, là một tay thần bí về Đông y, bởi vì sinh ra trong gia đình Đông y.
“Phong” Dạ nhìn Phong, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng giương lên, vẻ mặt mị hoặc, mang theo một phần thẹn thùng “Chị em tốt.” Hai người nhìn nhau cười.
"Không cần lại làm chuyện điên rồ!" Phong nhìn Dạ, cười nhạt một tiếng, nói.
"Vậy chúng ta bắt đầu đi!" Thiên Đại không sợ hãi, tràn đầy hưng phấn, càng mang theo một phần bất khuất, một phần cuồng ngạo.
"Không! Dừng tay!" Một giọng nói trong trẻo sốt ruột vang lên.
Ba người nhìn lại, nhìn thấy một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen mang mặt nạ vội vàng chạy tới, nhìn bọn họ, chậm lại “Phong, không cần chống cự, tổ chức sẽ không làm em bị thương.”
Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, mang theo một phần mê hoặc, ánh mắt Dạ có chút do dự, hai tay cầm súng có chút do dự, nhìn xem người đàn ông trước mặt, là người đàn ông cô yêu, rất yêu, yêu đến cực kỳ hèn mọn.
"Mông” Dạ lên tiếng.
Đôi mắt Mông Tảo chớp loé, nhìn Dạ ở một bên, ánh mắt đặc biệt dịu dàng, lại mang theo một phần nghiêm khắc “Em như thế nào cũng hồ đồ như vậy? Dạ, em cũng nên biết đây là có chuyện gì? Tổ chức đang cố gắng đáp xuống.”
Dạ nhìn Mông Tảo, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng khẽ nhúc nhích, nói: “Anh thật sự cho rằng tổ chức sẽ buông tha cho Phong sao?”
Từ đầu đến cuối Phong vẫn không nói gì, không hề động, ánh mắt chỉ hơi lóe ra, sâu xa như vì sao làm cho người ta nhìn không thấu, mà Thiên bên kia, chỉ là lạnh lùng nhìn toàn bộ, nhíu mày giống như đang suy nghĩ cái gì.
"Tổ chức làm sao có thể buông tha Phong!" Mông lần nữa nghiêm khắc mở miệng quát lớn, trong mắt mang theo lo lắng “Dạ, tổ chức muốn tạm thời mang Phong đưa đi đảo không người, tạm thời tránh né qua lúc này mà thôi.”
"Vì sao?” Trong mắt Dạ tràn đầy không tin tưởng, tràn ngập đau khổ, gào lên.
Cô vẫn như cũ muốn tin tưởng hắn, mười mấy năm làm bạn cùng sinh tử, vì sao đến sau cùng người bán đứng bọn họ lại là hắn, cô yêu hắn, có thể vì hắn buông tha tất cả. Vì cái gi hắn sẽ vì tổ chức, sẽ lựa chọn bán đứng bọn họ.
"Bởi vì hắn là thủ lĩnh tổ chức, sát thủ thần thoại.” Từ phía xa Phong đi ra nhìn người trước mắt, người vừa quen thuộc lại xa lạ, “Cho nên, hắn không có bán đứng chúng ta, chính là hắn hạ lệnh.”
"Cái gì?" Dạ khiếp sợ, hắn, là ác ma kia! Làm sao có thể?
"Quả nhiên là đặc công cấp quốc gia, quả nhiên dũng mãnh.” Giọng nói của Mông Tảo nhất thời biến thành băng lãnh.
"Đáng tiếc, hôm nay các người đừng mơ tưởng rời khỏi chỗ này!"
Dạ nhìn hắn, trong mắt mang theo tia không thể tin, lại nhìn Phong, “Phong là đặc công quốc gia?” Chợt đột nhiên cười “Ha ha ha ha......”
"Dạ!" Phong nhíu mày nhìn Dạ điên cuồng, trong mắt tràn đầy lo lắng, chuyện như vậy đối với cô quả thật là vô cùng tàn nhẫn.
"Ha ha ha a. . . . . . Thì ra toàn bộ đều do bản thân ngu ngốc, bản thân tôi.” Dạ có chút điên cuồng nhìn mọi thứ trước mắt, tất cả mọi người đều lừa gạt cô, cái gì bạn bè, cái gì bạn sinh tử, tất cả đều là con mẹ có cức chó.
"Phong, vì cái gì ngay cả chị cũng không nói cho em biết?” Dạ cúi đầu không nhìn Phong, lạnh lùng nói.
"Bởi vì cô ấy nhận lệnh đi phá hủy tổ chức!" Mông Tảo chớp mắt nói.
Dạ không nói gì, "Anh muốn châm ngòi ly gián có phải không? Đáng tiếc, đối với chúng tôi không thể.” Dạ ngẩng đầu lạnh lùng nhìn hắn.
"Phong, chị muốn nghe chị nói!"
"Tìm ra ác ma!" Lời nói thật đơn giản, lại thể hiện lập trường của mình “Chị chỉ là chị!"
"Dạ"
"Anh câm miệng!" Đoán được Mông Tảo muốn nói cái gì, lại bị Dạ ngăn cản “Không muốn nghe anh nói chuyện nữa.”
Một mình tiến đến, phải nói thủ lĩnh tổ chức cực kỳ dũng cảm, Thiên vỗ tay nói “Không tồi, lá gan đủ lớn, lại một mình đến!"
"Anh thật sự cho rằng tôi tự mình tới sao?" Mông Tảo nhìn Dạ, “Dạ, còn chưa ra tay sao?” Khóe miệng nhếch lên, nhìn Dạ đang chúi đầu nói.
Thiên kinh hãi, đồng thời Phong cũng có chút kinh sợ nhìn cô, tới cùng cô vẫn tin tưởng người đàn ông kia phải không? Vẫn muốn phản bội cô?
"Đùng!"
Phong nhìn họng súng hướng về phía cô, nhìn vẻ mặt rét lạnh của Dạ, đôi mắt mang theo trào phúng, rốt cuộc vẫn là vì tình cảm, có lẽ nói đúng, sát thủ không được có tình cảm, một khi động tình liền là lúc cô phải chết.
"Phong, em...” Dạ không chút tránh né nhìn Phong, có chút không biết làm gì, nhưng mà trong mắt là oán hận, “Vì sao cái gì chị cũng không cho em biết?"
"Chị nên nói cho em cái gì!" Phong nhàn nhạt nói một câu, "Phốc!" rốt cuộc không ngăn được phun máu trong miệng ra.
"Ha ha ha a. . . . . . Rất tốt!" Thân thể Mông Tảo đã bay về phía bên ngoài, nói “Các người đã là chị em tình thâm, như thế Dạ liền ở lại cùng cô ta đi. Trong lòng bổn tôn vô cùng cảm kích.” Khóe miệng nhếch lên, lãnh huyết mà vô tình.
"Anh!" Dạ nhìn người bay đi, hắn nói với cô, nếu cô giết Phong, hắn sẽ ở cùng cô, mặc dù có chút không thực, nhưng mà cô lại ôm suy nghĩ này, thật không ngờ kết quả lại như thế này.
"Thiên, làm liên lụy anh!" Phong khó khăn nói một câu với Thiên, sau cùng nói với đám người mặc áo đen, “Cuộc đời này của Phong, thẹn với các anh em, thật có lỗi rồi.” Khom người thật thấp.
Đang lúc này ——
"Rầm rầm" Vậy mà họ lại sử dụng tới bomb Nguyên Hạch mới nghiên cứu, cặp mắt Phong hiện lên một tia thê lương, cuối cùng là quốc gia cùng tổ chức cùng buông tha, cũng đồng thời cùng liên hợp sao? Đoán trước sẽ phá hủy cô, liền không tiết lộ người bí mật bọn họ nhận không ra, những cái này là không muốn người khác biết cơ mật.
Một giây cuối cùng khi Phong nhắm mắt, "Nếu có kiếp sau, nhất định phải vì mình mà sống!"
Giữa kẽ đất tia sáng chợt lóe, ba người đồng thời biến mất, chỉ là mọi người không phát hiện mà thôi.