Vân Trạch lạnh giọng quát lên một tiếng, vẻ mặt lãnh ý nhìn xuống bên dưới lầu , mặt nạ màu đen tăng thêm vài phần khủng bố, toàn thân tản ra sát khí nồng đậm, ánh mắt thẳng tấp nhìn Lãnh Tử Yên ngầm đắc ý trong đám người.
"Hắc Sát Quỷ môn!" Lam Ma biến sắc, trong mắt lóe lên tia sáng bén nhọn, lạnh giọng nói.
"Hàn, ngươi nói Quỷ môn là của nàng ta sao?" Trên mặt tràn đầy nghiêm túc, cặp mắt nhìn chằm chằm Vân Trạch trên lầu nhàn nhạt hỏi.
Minh vương trầm mặc không nói, ánh mắt nhìn về phía Nam Các lâu, lại nhìn về Bắc Các lâu, một người ngồi cạnh cửa sổ, trong mắt tràn đầy khí tức u ám, trong veo mà lạnh lùng, ánh mắt băng lãnh, mặt nạ ngân ngọc tăng thêm vài phần thần bí, làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp cận mà lại sợ không dám tiếp cận.
Bên trong Bắc Các lâu truyền đến âm thanh sâu xa, mềm nhẹ ôn hòa, làm cho trong lòng lập tức bình tĩnh.
"Thiếu gia, chúng ta không có nhiều thời gian, nếu như...."
"La, ngươi cho rằng trong tộc vẫn còn như trước đây sao?" Giọng nói mềm mại thêm chút thê lương, làm cho trong lòng người ta nhịn không được căng lên.
"Thiếu gia, tuy là vậy, nhưng đây là..."
"Đây là mệnh lệnh sao? A, nếu như chuyện này là nàng làm, đừng trách ta triệt để toàn tộc!" Mang theo vài phầnt hị huyết cũng không mất nhã nhặn. Theo giọng nói nhìn lại, trường bào màu tím, đai lưng màu vàng nhạt, thứ làm cho người khác chú ý nhất là một đầu tóc trắng như tuyết, tròng mắt màu lam mang theo nồng đậm bi thương, cho dù lạnh lùng như băng cũng làm cho người ta cảm thấy nhu tình của hắn, trong đôi mắt bi thương kia như đang nghĩ tới cái gì, mang theo một phần thị huyết lại ngoài ý muốn làm cho lòng người thắt chặt, đau đến tan nát cõi lòng. Hắn là một người có nội tâm mềm mỏng, bi thương đến tận cùng.
"Thiếu gia" Người bên cạnh trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ cùng đau lòng, “La thúc sẽ ở cùng thiếu gia.” Một vị lão nhân tóc gần bạc trắng nói.
"Nam nhân bên cạnh cũng không ít!" Lãnh Tử Yên nhìn Vân Trạch một thân màu đen, trong lòng cả kinh, một lát liền khôi phục lại, ánh mắt chớp lóe, khẽ kêu một tiếng.
"Chúng ta muốn gặp Thanh Hương!" Mọi người mới vừa chấn kinh lại nghe lời Lãnh Tử Yên nói mà đánh tan sợ hãi trong lòng, trong mắt tràn đầy không kiên nhẫn.
"Hắc Sát Quỷ môn!" Lẫn vào đến trong đám người Lãnh Tĩnh đứng cách Lãnh Tử Yên không xa kêu ra tiếng.
"Hắc Sát?"
"Hắc Sát trong Diêm La điện Song Sát?"
"Đúng! Là hắn!"
Một tiếng này của Lãnh Tĩnh như một quả bomb oanh tạc mọi người trong chốn giang hồ, trong mắt mang theo sợ hãi, càng nhiều là phẫn hận ngẩng đầu nhìn Vân Trạch ở lầu .
"Ma giáo!"
Trong mắt Vân Trạch chợt lóe lên một tia cười nhạo, ma giáo? Bọn hắn là ma giáo thì thế nào?
"Hắc Sát! Ngươi đã làm gì Thanh Hương?!" Lãnh Tử Yên im lặng, người kia là đầu đất sao? Người ở lầu bị làm sao vậy?
"Có lẽ các ngươi nên hỏi, hắn cùng Thanh Hương có quan hệ gì?” Đắc ý trong mắt Lãnh Tử Yên càng sâu, khinh thường nói.
"Hắc Sát!"
"Chẳng lẽ Thanh Hương chính là người của Quỷ môn?!" Lãnh Tĩnh lại mở miệng.
Trong nháy mắt đám người chợt yên tĩnh, nhìn người trên lầu , mỗi người một tâm tư, không ai phá hoại sự yên tĩnh lúc này. Trong đám người, ánh mắt Lãnh Tĩnh chớp lóe, nhìn Lãnh Tử Yên, tính toán trở lại bên cạnh Lãnh Thiên Khải, lại quên đây là địa bàn của ai.
"Lãnh Tĩnh, thị vệ của Lãnh vương phủ đang tính toán đi đâu gây chuyện? Hiện tại lại muốn trở về?” Vân Trạch đứng một bên không nói gì, trong phòng lại truyền ra một âm thanh băng lãnh nồng đậm thị huyết.
Thân thể Lãnh Tĩnh cứng lại, trong lòng căng thẳng, đông cứng tại chỗ. Ở lầu , ánh mắt Minh vương chớp lóe, trong mắt tràn ngập thú vị, vẻ mặt có chút đăm chiêu nhìn về phía lầu .
"Không bảo vệ tứ công chúa Sở Vân quốc sao?" Dừng lại một chút, cười lạnh tiếp tục “Tứ công chúa Lãnh Tử Yên, chẳng lẽ không muốn nói gì sao? Không biết Bách Hương Lâu chúng ta khi nào thì lại nghênh đón một nhân vật lớn như vậy, bổn lâu chủ không thể tiếp đón từ xa, mong thứ tội.”
Thân thể Lãnh Tử Yên đông cứng, trong mắt tràn đầy ánh sáng lạnh, lầu , thân thể Lãnh vương, Lãnh Thiên Khải cũng run lên, giữa lông mày mang theo vài phần thị huyết, ánh mắt đảo qua sắc mặt đỏ bừng của Lãnh Tử Yên, ánh mắt chớp lóe, vừa định đứng lên cũng không nghĩ tới thân thể lại cứng ngắt tại chỗ.
"Quân tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, tứ công chúa đây đắc tội rồi. Các vị, vì sao Hắc Sát lại ở đây lúc này, bổn lâu chủ xin hỏi các vị anh hùng hảo hán, nếu như có người này ở đây, Thanh Hương sẽ không bị người khác bắt đi sao?” Trong giọng nói mang theo lãnh ý làm cho lòng người phát lạnh, vài người phía dưới tự cho mình là chính đạo mở miệng. Chỉ đơn giản vài câu liền nói ra mọi người bị tứ công chúa thiết kế. Bọn họ không phải là người ngu ngốc, nếu không phải có người khiêu khích, bọn họ cũng không đi khiêu khích Bách Hương Lâu.
"Hay! Tự cho mình là chính đạo vẫn như cũ miệng máu nói xấu người trong sạch, thân là hoàng tộc lại ác ý hãm hại dân chúng tầm thường, không biết nếu như không có những thứ ma giáo tà đạo này Bách Hương Lâu còn có thể tồn tại hay không.”
Phong Vân Ngạo xuyên thấu qua tấm màn che cửa sổ quét một vòng người phía dưới, nhìn chăm chú một người có chín phần tương tự nữ tử, một đôi Long Phượng thai, nam anh tuấn mang theo một phần thanh thuần, nữ xinh đẹp, trên mặt lại như ẩn như hiện một phần tuyệt tình.
Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, quét mắt nhìn hai người kia, lại nhìn đám người bên dưới, trong mắt hiện lên tia ảo não, cặp mắt tràn đầy chán ghét, mang theo vài phần thị huyết xinh đẹp nhìn Lãnh Tử Yên, khóe miệng nhếch lên, mở miệng nói: “Lục Ảnh, thỉnh tứ công chúa ra ngoài, liệt những người vừa cùng một chỗ ồn ào nói xấu Thanh Hương vào sổ đen, về sau không cho tiến vào Bách Hương Lâu một bước. Quy củ của Bách Hương Lâu tin tưởng mọi người đều biết, nếu như có người cầu tình cho những người này, như thế về sau không cần lại tiến vào Bách Hương Lâu.” Khí tức dày đặc phân tán trong Bách Hương Lâu, một người có bao nhiêu thị huyết mới có thể có khí tức nồng đậm như vậy? Mọi người rốt cuộc lâm vào hoảng sợ, chỉ có duy nhất một người.... ...
Trong mắt Minh vương thú vị càng sâu, khóa miệng gợi lên ý cười, nhìn Phong Vân Ngạo phía trên lầu như ẩn như hiện, cảm nhận được loại khí tức này, cảm thấy đây là thế giới của bọn hắn.
Phong Vân Ngạo cũng đang nhìn về phía Minh vương, khóe miệng nhếch lên, người này có bị bệnh không? Trong mắt lại lóe ra tia cảnh giác, nàng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc, nhưng cũng là nguy hiểm.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi là ai, bản công chúa tới đây có cái gì không được? Ai dám đụng đến bản công chúa?" Trong mắt Lãnh Tử Yên mang theo tia ngoan độc, lại mạnh mẽ áp chế xuống, trong mắt tràn đầy ủy khuất, trong giọng nói mang theo mùi vị nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu nhìn lầu .
"Ngươi là công chúa thì như thế nào? Hay là tứ công chúa muốn sống ở đây? Người tìm nhầm chỗ rồi.” Ánh mắt Phong Vân Ngạo chớp lóe, mang theo một phần thị huyết.
Ánh mắt Lãnh Tử Yên chớp lóe, khóe miệng nhếch lên “Đây là cái địa phương gì?” Mang theo một phần vô tội hỏi?
"Thanh lâu!"
"Ách, làm sao có thể? Ta, ta.... ...”
"Thì ra là tứ công chúa đi nhầm chỗ, nhưng mà tứ công chúa lại biết đến Thanh Hương, xem ra là thường xuyên xuất cung.” Phong Vân Ngạo quét mắt một vòng khuôn mặt ra vẻ ủy khuất của Lãnh Tử Yên. Ở một bên, Lãnh Tĩnh thở ra một hơi, khóe miệng nhếch lên.
"Ừ” Âm thanh yếu ớt vang lên, lại không biết đang từng bước một lọt vào cạm bẫy của người nào đó.
"Xem ra tứ công chúa vẫn chính là thường đi vào mấy chỗ thanh lâu, đáng tiếc, hôm nay các vị tiểu quan nghỉ ngơi, xem ra tứ công chúa của chúng ta không được thỏa mãn rồi.” Phong Vân Ngạo nhìn trên mặt Lãnh Tử Yên phát tím, không cho bất kỳ kẻ nào nói chuyện, tiếp tục nói: “Lục Ảnh, thỉnh tứ công chúa ra ngoài, phiền toái tứ công chúa lần sau nhận rõ ràng địc phương.” Lời nói xoay chuyển, âm thanh mang theo chân thật đáng tin.