Chương 1009 Triệu Hằng Vũ nắm bắt cơ hội này, thừa dịp chân hắn vẫn chưa chạm đất mà ra đòn, chỉ cần va chạm nhỏ thôi là có thể phá hỏng thế cân bằng của hắn, sau đó lập tức đánh hắn chết tươi. Cao thủ đối đầu, thường phân thắng bại trong thời khắc này! Nhưng Tề Đẳng Nhàn tập võ từ nhỏ, đã sớm thân kinh bách chiến, sao có thể không lường trước được điều này? Khi làm cai ngục ở U Đô, nhiều tên trùm sò khát máu như vậy đều phải ngả mũ khâm phục hắn, đây là điều mà người bình thường có thể làm được hay sao? Triệu Hằng Vũ lao ra từ phía trường thương, vồ lấy Tề Đẳng Nhàn như hổ vồ mồi. Tề Đẳng Nhàn vẫn chưa hạ chân, thậm chí còn bật cả chân lấy đà lên! Hắn nhảy thẳng lên không trung! Đây là điều tối kỵ trong thực chiến! Nếu như đã bay lên không trung, coi như mặc cho người ta làm thịt. Cho dù chưa bị đánh chết ngay trên không trung, thì khi tiếp đất, hắn cũng sẽ bị hao tổn khí huyết dẫn tới không giữ được trọng tâm, rất dễ bị đối thủ nắm bắt thời cơ mà đánh bại. “Cậu chết chắc rồi!” Triệu Hằng Vũ nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn phạm phải sai lầm lớn như vậy thì thét lên điên loạn, dùng một đòn “Long Toản Thiên”, đánh về phía hạ bộ của Tề Đẳng Nhàn. Nhưng khi Tề Đẳng Nhàn lăng mình lên không trung, hắn cũng không ngồi chờ chết, mà tiếp tục đổi chân, đá thẳng về phía bàn tay của Triệu Hằng Vũ! Cú đầu tiên, hắn đá thẳng vào giữa lòng bàn tay của Triệu Hằng Vũ, khiến anh ta đau đến nỗi trắng bệch cả mặt, miệng cũng không kìm được tiếng r3n rỉ. Lực của cẳng chân bao giờ cũng lớn hơn lực tay một chút. Triệu Hằng Vũ còn chưa kịp ra chiêu thứ hai, Tề Đẳng Nhàn đã đổi chân khác, cú thứ hai, hắn đá thẳng vào vòm ng ực của anh ta! Triệu Hằng Vũ không kịp nghĩ ngợi, giơ tay lên để che ngực, bảo vệ lồ ng ngực, xòe ra toan bắt lấy bàn chân của Tề Đẳng Nhàn, nhưng lực chân này tiếp tục khiến mặt mày anh ta tái nhợt. Ngay sau đó, Tề Đẳng Nhàn đá cú thứ ba! Cú này chọc thẳng vào yết hầu! Triệu Hằng Vũ ớn lạnh trong lòng, anh ta đã chịu hai cú đá, khí lực hao tổn nghiêm trọng, chỉ e không có sức đỡ cú thứ ba này! Cũng may còn có Từ Ngọc Giai, ông ta giương thương bạc, đầu thương chọc thẳng vào lòng bàn chân của Tề Đẳng Nhàn. Trong nháy bắt này, bàn chân Tề Đẳng Nhàn buông lỏng, đổi đá thành đạp, thân thể cũng mất đi sức thăng bằng trên không, bị sức hút của trái đất kéo xuống dưới! Hắn đứng một chân lên đầu thương, như thể mượn lực, lại bật lên trên không, đá vào vùng háng của Triệu Hằng Vũ. Triệu Hằng Vũ mới kịp thở một hơi, ưỡn ngực hóp bụng, khí tụ đan điền, tránh được cú đá này, đồng thời cũng vận lực đánh ra một quyền, nhắm thẳng vào mặt Tề Đẳng Nhàn! Trước quyền này, Tề Đẳng Nhàn cũng vừa hay tiếp đất, cơ thể chưa lấy được trọng tâm, đây là thời điểm có nhiều sơ hở nhất. Nhưng hắn vừa tiếp đất đã đá hậu, chân trước bỗng nhiên duỗi thẳng, đã vào đũng qu@n Triệu Hằng Vũ, cơ thể cũng nhún xuống một nhịp, trọng tâm dịch đến chân trước, thuận lực đá chéo, nửa người đều xuyên qua giữa hai ch@n Triệu Hằng Vũ.