Chương 1026 Cô ta cảm thấy lá gan của mình lớn hơn không ít, hiện tại nhớ lại rất nhiều chuyện, cô ta trở nên rộng lượng hơn nhiều. Hơn nữa, nỗi sợ với một vài chuyện cũng dần biến mất. Mỗi khi cảm thấy sợ hãi, cô ta sẽ tung ra một đòn Phách Quyền, sau đó mọi cảm xúc tiêu cực đều tiêu tan hết. Mấy ngày nay Tề Đẳng Nhàn ban ngày thì luyện công với Hoàng Sung và Dương Quan Quan, sau đó đến Sư Đoàn 81 sắp xếp huấn luyện một chuyến, nếu tâm trạng tốt sẽ trở về công ty, nếu tâm trạng không tốt thì hành động tùy ý một chút. Cuộc sống này diễn ra vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, khiến cho hắn cảm thấy không quen lắm. “Sắp đến tết rồi, năm nay không biết cha có định quay về nhà ngục hay không.” Tề Đẳng Nhàn nhìn lịch để bàn, chỉ biết cảm thán thời gian trôi thật là nhanh. Thời điểm tan tầm, mọi người đều bận rộn tăng ca, Tề Đẳng Nhàn giảm bớt lượng công việc của Dương Quan Quan, để cô ta có nhiều thời gian luyện công hơn. Dương Quan Quan mặc đồ thể dục màu trắng, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa, có vẻ rất thoải mái, thanh tân. Tề Đẳng Nhàn nói: “Giai đoạn huyến huyện tiếp theo sẽ rất khó khăn, không khác nào tra tấn cơ thể, cô nhất định phải kiên trì mới được.” Dương Quan Quan nói: “Tôi sẽ cố gắng!” Tề Đẳng Nhàn lấy một đống roi bằng da trâu ra, hắn nói: “Quyền pháp của cô cần phải tự giác rèn luyện mỗi ngày. Tiếp theo đây, tôi sẽ rèn luyện gân cốt của cô.” Nói xong lời này, hắn ném roi da trâu vào thùng nước, không bao lâu sau, roi da đã ướt sũng. Trông thấy roi da ướt đẫm, ai cũng cảm thấy căng thẳng, hơn nữa roi da này lại còn được bộc chặt. “Hôm nay luyện lực ngón tay, tháo bỏ toàn bộ.” Tề Đẳng Nhàn ném roi da trâu ra trước mặt Dương Quan Quan. Dương Quan Quan cảm thấy chuyện này quá đơn giản, nhưng vừa giơ tay, cô ta đã cảm thấy có gì không đúng lắm! Roi da rất trơn, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đầu ngón tay để mở ra, hơn nữa nút thắt còn khá chặt, lại còn ướt, trở nên càng chặt chẽ hơn, kéo ra không dễ chút nào. Cô ta dùng súc chín trâu hai hổ, vất vả lắm mới cởi được chiếc roi đầu tiên. Sau đó, cô ta nhận ra ngón tay mình đã đỏ ửng, móng tay dường như sắp bật máu đến nơi, nỗi đau đớn khôn tả kéo đến. Tề Đẳng Nhàn khoanh chân ngồi ở bên cạnh, một tay chống cằm, nhàn nhã nhìn cô ta, hắn nâng tay ra hiệu: “Tiếp tục!” Dương Quan Quan cắn chặt răng, cầm lấy cây roi da thứ hai, bắt đầu gỡ rối, bây giờ cô ta đã đổi sang hai ngón tay khác, khó khăn còn lớn hơn nữa. Mười phút sau, cô ta tháo bỏ chiếc thứ hai trong tình trạng đổ mồ hôi đầm đìa, có cảm giác ngón tay mình như bị rút gân, bàn tay như mắc phải Parkinson, run rẩy liên tục. Cô ta giương mắt nhìn, trước mặt vẫn còn hơn hai mươi cây roi da y hệt! Da trâu này dính nước, quá khó cười, mỗi một lần bởi bỏ đều phải moi ngón tay vào sâu bên trong mới kéo ra được, hơn nữa nút thắt còn rất chặt, muốn cởi bỏ rất phí sức. “Luyện kiểu này sẽ không khiến tôi bị bong gân luôn đấy chứ?” Dương Quan Quan nhịn không được nghi ngờ nói. “Lấy đâu ra nhiều câu vô nghĩa như vậy, không luyện thì cút!” Tề Đẳng Nhàn đen mặt, lạnh giọng nói. Dương Quan Quan bĩu môi, cúi đầu cởi nút thắt thứ ba.