Chương 1037 Dương Quan Quan và Hoàng Sung hoặc nhiều hoặc ít cũng có thể tự xưng là một người có chút ít địa vị trong xã hội, đương nhiên không cần phải để ý mấy tên đầu đường xó chợ, cũng thản nhiên cùi đầu lo ăn phần của mình. “Ha hả, mấy anh trai này, tôi dọn cho các anh một cái bàn khác là được rồi, đừng cướp chỗ của người khác như vậy chứ.” Lúc này, ông chủ cửa hàng bánh bao cười ha hả chạy tới, cố gắng giảng hòa và tiếp đón bọn họ. “Chúng tôi cứ muốn cái bàn này đấy, có vấn đề gì không?” Một tên lưu manh mở miệng quát lớn. Tề Đẳng Nhàn nói với Dương Quan Quan: “Có dám động thủ hay không?” Sắc mặt Dương Quan Quan trắng nhợt, cảm thấy hơi lúng túng. Tề Đẳng Nhàn trợn tròn hai mắt, hắn nói: “Có tin ông đây thưởng cho cô một suất liên hoàn roi hay không, sao lại không có tiền đồ như vậy hả?” Dương Quan Quan cắn chặt răng, lấy hết can đảm, cô ta đứng phắt dậy, mở miệng nói với đám người lưu manh đang gây hấn: “Các người muốn ăn, thì cút ra chỗ khác mà ăn, đừng có quấy rầy chúng tôi!” “Ồ, em gái này xinh xắn thật chứ, cũng cá tính ra phết nhỉ! Sao lại nói chuyện với đàn ông kiểu này hả?” Một tên lưu manh bước tới, giơ bàn tay thô ráp xù xì ra vuốt mà Dương Quan Quan. Dương Quan Quan hạ thấp trọng tâm cơ thể, đứng tấn bằng thế Mã Bộ đã luyện tập từ lâu, cảm giác sợ hãi khi nãy lập tức biến mất hơn phân nửa. Cô ta nhìn cánh tay vươn ra định chạm vào mình, chỉ cảm thấy động tác của đối phương rất chậm, vì thế, cánh tay phải của cô ta nhấc lên cao, hóa thành Đà Hình, động tác dứt khoát bổ thẳng xuống, nắm lấy cánh tay tên côn đồ kia. Đối phương không kịp phản ứng lại đây cột sống, Dương Quan Quan run lên, giơ tay rồi uốn vài cái! “Răng rắc!” Một tiếng giòn vang, tên lưu manh kia lập tức hét thảm, ôm cánh tay ngã lăn quay ra đất, tập trung nhìn cho kỹ, toàn bộ cánh tay gã đã bị vặn ngược lại so với khung xương bình thường, trông trắng khác gì bánh quy vòng. Hoàng Sung nói: “Đây là cá sấu cắt đuôi sao?” Tề Đẳng Nhàn gật đầu, chiêu “Cá sấu cắt đuôi” này của hắn có thể vặt cả hai cánh tay người ta xuống, nhưng Dương Quan Quan hiển nhiên có công lực cao như vậy, dù sao cũng mới luyện công chưa được bao lâu. Mấy tên lưu manh khác trông thấy cảnh này đều không khỏi giận dữ, sôi nổi tiến tới vây đánh. Dương Quan Quan thấy nhiều người lên cùng lúc, không khỏi có chút hoảng loạn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn. Chỉ thấy Tề Đẳng Nhàn tỏ vẻ rất không kiên nhẫn, trong lòng cô ta lại càng căng thẳng và lo lắng hơn. Mắt thấy một quyền đánh tới mũi mình, Dương Quan Quan theo bản năng tiến lên một bước, tay phải hóa thành trảo hổ chộp xuống, nắm chặt nắm đấm của đối phương, không để kẻ đó có cơ hội thoát thân. Ngay sau đó, một nắm đấm khác từ phía bên kia đánh tới, cô ta lập tức dùng tay trái che mặt, giơ cùi chỏ lên, vừa đỡ nắm đấm vừa tung ra một đòn “Hổ ôm đầu” đánh thẳng vào cằm tên khốn trước mặt! Dương Quan Quan cũng là người có chút sức lực, cú va chạm trực tiếp khiến cơ thể của tên lưu manh kia văng khỏi mặt đất nửa mét, hàm của hắn bị gãy, bất tỉnh tại chỗ. Sau khi hạ gục liên tiếp hai người, sự tự tin của Dương Quan Quan tăng lên rất nhiều, và nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã bị quét sạch. Đối mặt với đòn tấn công gọng kìm của hai người cuối cùng, cô ta lập tức né tránh bằng chiêu “Khỉ nhảy cành”, bật xa hơn một mét, khoảnh khắc nhảy lên, sống lưng cô ta rung lên, lao về phía trước như ngựa phi nước đại!