xong lời này, Tề Đẳng Nhàn chủ động ngắt máy. Tề Đẳng Nhàn đang ôm em Từ Ngạo Tuyết, “đánh” nốt “đòn” cuối cùng. “Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nếu không phải tôi tới đúng lúc, bây giờ cô đã chết rồi. Hai tên sát thủ nằm ngoài cửa, giết người trả một trăm lần cũng chẳng nhiều.” Thấy Từ Ngạo Tuyết xụi lơ như bùn đang nhìn mình bằng ánh mắt, Tề Đẳng Nhàn chỉ nhàn nhạt nói. “Tôi cứu cô một mạng, thu chút lợi tức, vậy quá đáng lắm sao?” “Cô cũng biết đấy, có rất nhiều người muốn đòi mạng cô, tôi thì tốt tính, chí cần cơ thể cô thôi.” “Cho nên như vậy cùng chẳng quá đáng.” “Đồ vô liêm sỉ!” Từ Ngạo Tuyết cười lạnh một tiếng, cuộn khăn lông lại, bao bọc thân thể của mình, lẳng lặng xử lý dấu vết. “Hôm nay ngoan ngoãn theo tôi ra ngoài đi dạo, nhân tiện mua cho cô chút đổ, để cô trang điểm cho bản thân lộng lẫy một chút.” “Nhìn đi, thật sự khiến tôi cảm thấy rất mất mặt!”