Chương 1056 Tề Đẳng Nhàn ngẫm ngợi một lúc, có vẻ mình là đồ quê mùa thật, là thứ nhà quê, đến cả nhà tài phiệt tiếng tăm lừng lẫy cũng không biết. “Cậu Park!” Chu Quyên nhìn thấy Park Sung Sin tới nơi, lập tức lễ phép cúi đầu chào hỏi, vội đi lên nghênh đón. Park Sung Sin khẽ cười, anh ta nói: “Ngạo Tuyết, chúng ta đã lâu không gặp nhỉ?” Ánh mắt Từ Ngạo Tuyết hiện lên vẻ chán ghét, lúc trước Park Sung Sin chủ động đến Từ gia cầu thân, đã bị cô ta đuổi khỏi nhà ngay lập tức. Từ gia có vẻ rất động lòng với mối duyên này, nhưng dù sao Park Sung Sin cũng là người nước ngoài, lại là nhà tài phiệt nổi tiếng, chuyện chính trị sẽ hơi nhạy cảm một chút, hơn nữa Từ Ngạo Tuyết cũng không muốn, vậy nên chuyện này tự nhiên cũng thất bại. Hiển nhiên, Park Sung Sin không phải dạng người hèn hạ tới mức đợi khi Từ Ngạo Tuyết nghèo túng mới ra tay. “Park Sung Sin, đã lâu không gặp, anh tìm thứ rác rưởi tới đây sỉ nhục tôi? Vả mặt của tôi sao?” Từ Ngạo Tuyết mặt lạnh như sương, ngữ điệu vô cùng khó nghe. Chu Quyên lạnh lùng đáp: “Cô nói ai là rác rưởi? Bây giờ tôi là trưởng ngành của ngân hàng Giang Nam chi nhánh Trung Hải, chú ý thái độ nói chuyện của cô đi!” Tề Đẳng Nhàn vừa nghe đã thấy vui vẻ, chẳng trách cô ta dám lời qua tiếng lại với Tôn Hưng Chương bỏ gánh, hoá ra là ôm được cái đùi to, cho nên mới kiêu ngạo như vậy. Park Sung Sin vẫy tay bảo Chu Quyên ngậm miệng lại, sau đó nói: “Ngạo Tuyết, tôi làm như vậy chỉ vì muốn cho em thấy rõ tình hình thực tế, biết được ai có thể giúp em mà thôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Hử? Ý của vị này là mình có thể giúp được Từ Ngạo Tuyết hay sao?” Park Sung Sin nghe được lời nói bất thiện của Tề Đẳng Nhàn, ánh mắt cũng trở nên hung ác theo. “Ngạo Tuyết, tôi tới Hoa Quốc này đều là vì em!” “Chỉ cần em gật đầu, trở về Hàn Quốc với tôi, tôi có thể dùng toàn bộ khả năng của mình để giúp em.” “Về sau sẽ không có bất cứ kẻ nào có cơ hội nhảy nhót lung tung ở trước mặt em, bởi vì, em sẽ là phu nhân của tôi!” Park Sung Sin ngạo nghễ tuyên bố, như thể anh ta chính là hoàng đế cao cao tại thượng đang hứa sẽ giành giang sơn chơ thê thiếp vậy. Từ Ngạo Tuyết bỗng nhiên tỏ ra chán ghét, lạnh giọng nói: “Park Sung Sin, anh bớt làm bộ làm tịch ở chỗ này giúp tôi, tới từ chỗ nào thì cút trở lại chỗ ấy đi!” Park Sung Sin mỉm cười: “Bây giờ em còn chưa ý thức được sao? Bây giờ em túng thiếu, một giám đốc chi nhánh nho nhỏ thôi cũng có thể đánh vào mặt em!” “Chỉ cần em dựa vào tôi, tôi có thể cho em tất cả những gì em muốn!” “Em muốn Đông Sơn tái khởi, tôi bằng lòng rót tiền cho em, cống hiến cho em sức người sức của!” “Em muốn báo thù, tôi cũng tôi cũng bằng lòng dùng hết sức của Thượng Tinh để giúp em!” Tề Đẳng Nhàn lên tiếng cười nhạo: “Thôi đi, nói cứ như Thượng Tinh thuộc về nhà cậu vậy!” Thượng Tinh cũng không phải hạng kh ủng bố như Trần gia, bọn họ được tạo thành từ nhiều thế lực. Mà Trần gia thì chỉ là người của Trần gia tạo thành, cho nên Trần gia ở Nam Dương vô cùng đoàn kết, rất dễ bị chính phủ để mắt tới. “Họ Tề kia, cậu đừng có kiêu ngạo quá, tôi là người ngoại quốc, nói chuyện phải khách khí với tôi một chút, nếu không cậu sẽ không được sống yên ổn ở Đông Hải này đâu!” Park Sung Sin nhìn Tề Đẳng Nhàn, khinh nhờn vài câu.