Chương 1059 “Mày dám dùng súng với người của tao, vậy thì lúc này không cần tao nói gì, ông trời cũng chẳng thể cứu mày được nữa!” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười khinh khỉnh, nhìn tên đàn ông che bụng nằm co ro dưới đất, hắn nói: “Không đâu, thời thế thay đổi rồi.” Tên vệ sĩ kia cảm thấy như ruột gan mình đã nát bươm, co ro như thai nhi trong bụng mẹ, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Cùng lúc ấy, trong lòng gã ta cũng rất không phục, như vậy thật đúng là không công bằng mà!!! Tự mình động thủ, đối phương lại dùng súng, cuối cùng còn ném lại cho mình một câu “Thời thế thay đổi”, đúng là khó nuốt! Từ Ngạo Tuyết cũng không tránh khỏi hoảng sợ, không ngờ Tề Đẳng Nhàn to gan lớn mật đến mức ấy, ngang nhiên mang theo súng, lại còn có thật sự dám dùng, nã cho vệ sĩ của Park Sung Sin một phát. Lần này tuy rằng không đánh chết người, nhưng nhất định cũng bị trọng thương, đến lúc đó, mâu thuẫn này dẫn tới mâu thuẫn hai nước, hắn có thể gánh vác hậu quả lớn như vậy chắc? Chu Quyên cũng tỏ ra vui sướng khi người khác gặp họa, nhanh nhảu cười nói: “Cậu chết chắc rồi, lần này không ai cứu được cậu nữa! Vậy mà dám dùng súng ở Hoa Quốc, còn là với cậu Park nữa!” “Dong dài cái gì hả, mau quỳ xuống cho ông đấy!” Tề Đẳng Nhàn nhướng mày nhìn về phía Chu Quyên, lạnh giọng nói. Đối với tên hề nhảy nhót này, hắn đã khó chịu muốn chết từ lâu, còn đứng một bên lải nhải, đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Chu Quyên bị họng súng chĩa vào, sắc mặt lập tức thay đổi, cô ta nói: “Cậu dám nổ súng bắn tôi sao?” Tề Đẳng Nhàn lắc họng súng, hắn hất hàm về phía vệ sĩ trên mặt đất, hỏi rằng: “Cô có muốn hỏi tên này mấy câu không không?” Chu Quyên lập tức ngậm miệng lại, không dám nói tiếp nữa. “Bảo cô quỳ xuống, nghe không hiểu tiếng người sao?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói. Trông thấy Tề Đẳng Nhàn làm ra tư thế nổ súng, Chu Quyên chịu đựng không nổi nữa, lập tức quỳ rạp ra mặt đất, còn khóc lớn nói: “Cậu Park, cậu nhất định phải giúp tôi hả giận!” Park Sung Sin gọi điện thoại, anh ta cười lạnh: “Trưởng ngành Chu, co cứ việc yên tâm, tôi đang gửi tin nhắn cho lãnh đạo tỉnh Dương Lệnh Quang, một lát nữa ông ta sẽ qua đây!” Chu Quyên nghe vậy cũng vênh váo mắng Tề Đẳng Nhàn: “Lãnh đạo tỉnh sắp tới đây rồi, cậu còn dám làm gì cơ chứ?!” Tề Đẳng Nhàn dẩu môi với Từ Ngạo Tuyết, hắn nói: “Không phải cô muốn tát cho cô ta một trận hay sao? Mau lên đi.” Từ Ngạo Tuyết ngẩn người, vốn tưởng rằng Tề Đẳng Nhàn sẽ dùng quyền thế để ép buộc Chu Quyên, không ngờ hắn lại dùng cách đơn giản và thô bạo như vậy, dùng súng ép người ta quỳ xuống… Nhưng dù sao cũng có cùng một kết quả, dù sao Chu Quyên bây giờ cũng không đứng dậy được. Từ Ngạo Tuyết đương nhiên không phải loại người không biết ôm thù, nói cách khác, nếu không cô ta cũng chẳng hận Tề Đẳng Nhàn đến mức nghiến răng nghiến lợi như vậy. Vì thế, cô ta cúi người, tiện tay tìm một đôi giày đế bằng trên kiệ, đi đến trước mặt Chu Quyên. “Từ Ngạo Tuyết, cô cô cô… Cô định làm gì? Nếu như cô dám đụng đến tôi, tôi nói cho cô biết…” Chu Quyên lắp ba lắp bắp muốn cảnh cáo. Từ Ngạo Tuyết nói quả không sai, phượng hoàng có rụng lông thì vẫn là phượng hoàng.