Chương 1081 “Chuyện hôm nay thật sự quá mạo hiểm. Tên bắt cóc kia đúng là lợi hại, hẳn gã cũng là một cao thủ ám kình, lúc đối quyền với gã, tôi cảm giác như bị quả lê gai đâm vào vậy.” Dương Quan Quan vẫn còn sợ hãi nói. Cũng may là nhận thức của cô ta tốt, trong khoảng thời gian này lại tham gia huấn luyện khắc khổ nên công lực tăng rất nhanh, nếu không thì có khi đã bị đối phương đánh chết từ lúc đó rồi. Tề Đẳng Nhàn nói: “Kể lại quá trình thực chiến hôm nay lại cho tôi nghe một chút, để tôi đánh giá.” Dương Quan Quan cũng thuật lại quá trình thực chiến của mình, Tề Đẳng Nhàn nghe được cũng liên tục gật đầu. Đối với Dương Quan Quan, một người chỉ mới nhập môn mà nói, có thể chống chọi lâu như vậy đã không phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, cô ta còn vượt qua nỗi sợ của mình mà ra tay đánh lén, dùng đá đập chết một tên bắt cóc. “Cô trở về cũng nên viết một quyển “Thực chiến thuật chân” ghi chép lại mỗi lần thực chiến, sau đó về nghiền ngẫm xem mình làm không đúng chỗ nào.” Tề Đẳng Nhàn nhẹ giọng nói. Dương Quan Quan thầm phấn khích, hi vọng bản thân cũng có ngày viết ra được một quyển sánh ngang “Thực chiến thuật chân” của Tề Đẳng Nhàn. Tề Đẳng Nhàn dạy hết Dương Quan Quan cho không che giấu chút gì, thậm chí còn đem cả “Thực chiến thuật chân” trân quý cho cô ta xem, bên trong có ghi lại phong cách, chiến thuật, kịch bản, cùng với thói quen đối địch của hắn. Nếu như quyển “Thực chiến thuật chân” này rơi vào trong tay kẻ địch, ít nhiều đối phương sẽ nghiên cứu ra một vài phương pháp chiến đấu có thể nhằm vào hắn. Cũng chính nhờ quyển “Thực chiến thuật chân” này mà Dương Quan Quan mới có thể tỏa sáng rực rỡ trong cuộc chiến sinh tử hôm nay, tuy rằng không thể đánh thắng, nhưng tốt xấu gì cũng không bị đánh chết mà còn kéo dài được thời gian. Tề Đẳng Nhàn nói: “Người luyện võ phải có khí huyết và dũng khí, nhưng nếu quá mức huyết khí phương cương cũng không được.” “Cho nên, chúng ta luyện quyền có một cái tên khác gọi là luyện đầu óc.” “Đây đương nhiên không phải ý xấu mà là ý muốn đem đầu óc của người luyện ngày càng nhanh nhẹn hơn. Đôi khi đánh nhau cùng người khác không chỉ là vấn đề ở chỗ công lực cao thấp.” “Từ xưa đến nay, số cao thủ bị lật thuyền nhiều không đếm xuể, cũng bởi vì không đủ thông minh.” “Cô đúng là thiếu một chút đầu óc, có lẽ là lần trước thực chiến có thể đánh ngã mấy tên côn đồ nên cô mới tự tin, đến lúc gặp chuyện ngay cả gọi điện thoại báo tôi cũng không nhớ.” Dương Quan Quan ngượng ngùng lè lưỡi, hôm nay đúng là vô cùng mạo hiểm, cũng may mà Kiều Thu Mộng đã gọi điện thoại cho Tề Đẳng Nhàn trước, nếu không sợ rằng hai người bọn họ đã bị đánh chết rồi. Tạm thời võ công này của cô ta vẫn chưa thể so được với trình độ của tên bắt cóc, có thể nói là phần thắng cực kỳ nhỏ. Tề Đẳng Nhàn nói: “Hôm nay cô gặp phải người luyện Bạch Hạc Quyền, còn có chút xen lẫn lối đánh của phái Vịnh Xuân.” “Cũng may địa thế khá rộng rãi, cô mới bày ra được chiêu thức khỉ ngồi xổm kia.” “Nếu ở trong địa thế chật hẹp, cô không thi triển được mà ngược lại quyền của gã vừa ngắn, vừa ác, vừa mạnh, e là chỉ vài phút đồng hồ là đánh chết cô rồi.”