Tuyệt Thế Cường Long

chương 1083

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 1083 Tề Đẳng Nhàn thong thả đặt cánh tay của Dương Quan Quán xuống, từ trong hộp thuốc lấy ra lọ thuốc đã chuẩn bị sẵn, sau đó là một cây kim bạc và một sợi chỉ vàng dày như sợi tóc. “Hôm nay tôi giúp cô trị thương, nhân tiện nói cho cô nghe về “Tẩy Tủy Kinh” của Phật gia, quá trình này có thể giúp cô có thêm hiểu biết.” Tề Đẳng Nhàn nói. Sau trận thực chiến này, hắn nhìn Dương Quan Quan với con mắt khác, cũng cảm thấy mình nên đẩy nhanh tiến độ giảng dạy hơn, cống hiến hết mình mà truyền đạt. Kim châm cắm vào huyệt vị trên cánh tay của Dương Quan Quan, sau đó dùng tơ vàng nối, sợi chỉ vàng trong tay Tề Đẳng Nhàn khẽ động. Dương Quan Quan cảm thấy trong cánh tay truyền đến một loại cảm giác vô cùng tê dại, loại tê dại này không khiến cô ta khó chịu, ngược lại còn rất thoải mái, cả cánh tay đều trở nên mềm nhũn. Không lâu sau đã thấy ứ máu bắt đầu dần dần tiêu tán đi, rất thần kỳ. Tề Bình Nhàn một bên vận công chữa thương cho cô ta, một bên giảng cho cô ta về “Tẩy Tủy Kinh”, đây là một môn pháp môn dùng thanh âm tẩy gân cốt, là sáng tạo độc đáo của Phật gia, đối với luyện công rất có tác dụng. Võ công phải luyện đến tận xương cốt, khi đó mới trở thành sức mạnh thật sự chứ không phải là cường điệu như mấy tên đại lực sĩ bẻ không nổi ngón tay. Muốn cho công phu nhập vào xương tuỷ nhất định phải nắm giữ được sự ảo diệu của thanh âm, tủy là dạng lỏng, được xương cốt bao bọc ở bên trong, chỉ có dùng thanh âm mới có thể đả động tới nó. Nửa giờ sau, cánh tay Dương Quan Quan đã khôi phục về như lúc ban đầu. “Thứ tôi dùng chính là hoá kình, kình lực theo kim châm đi vào huyệt vị của cô, truyền đến tủy xương ở trong cùng, khi tủy xương hoạt động thì ứ máu cũng rất nhanh tan ra.” Tề Đẳng Nhàn giải thích. “Thì ra là như vậy… Chỉ là, anh nói những thứ này với tôi có hơi sớm, tôi sẽ từ từ tiến bộ!” Dương Quan Quan tự tin nói. Tề Đẳng Nhàn nhìn cô ta thay đổi từ trong ra ngoài, trong lòng cảm thấy có chút vui mừng, cũng có chút xúc động, giống như là một đại sư đang điêu khắc một khối gỗ mục, rồi dần dần đem khúc gỗ mục này điêu khắc thành một tác phẩm nghệ thuật. Cho nên Tề Đẳng Nhàn cũng càng muốn nắm chặt cô ta trong tay, hắn đã vất vả lắm mới có thể bồi dưỡng được một cô gái ưu tú như vậy, sao có thể để cho mấy lão khác chiếm tiện nghi chứ! “Hôm nay cô không cần luyện tập thêm nữa, trở về tự ngẫm lại kinh nghiệm thực chiến của chính mình, ngày mai ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mốt tiếp tục.” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt nói. Dương Quan Quan định trả lời, bỗng nhiên cô ta nhớ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên khó coi: “Tôi đánh chết người kia, tướng chết có khó coi lắm không?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Không cần đặt gánh nặng tâm lý, đây là cô đang hành hiệp trượng nghĩa, người kia là kẻ bắt cóc ác độc, cô đánh chết gã cũng không có gì đáng trách.” “Luyện võ vốn là để cường thân kiện thể, bảo vệ quốc gia, hành hiệp trượng nghĩa, các đại sư ngày xưa có ai không từng giết người đâu chứ?” “Thậm chí, sát chiêu “Bán Bộ Băng Quyền” này đều do Quách đại sư người ta đeo xiềng xích trong ngục suy nghĩ ra.” Dương Quan Quan được Tề Bình Nhàn trấn an một phen, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều, đứng dậy tạm biệt rồi rời đi. Tề Đẳng Nhàn đưa chìa khóa xe cho cô ta, bảo cô ta lái xe trở về, sau này nhớ lái đến công ty trả lại cho hắn là được.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio