Chương 1107 Thoải mái là bởi vì cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay của Tề Đẳng Nhàn, mất mát là bởi vì cô ta phải làm lại từ đầu, hơn nữa, con đường sẽ càng gian nan hiểm trở. Cô ta thậm chí trong lòng cũng thừa nhận, trong khoản thời gian ở lại Trung Hải này, trôi qua là cô ta cảm thấy thoải mái nhất, bởi vì, cô ta cái gì cũng không cần suy nghĩ, cái gì cũng không cần làm. Cho dù là có nguy hiểm to lớn nào, cũng là có Tề Đẳng Nhàn ngăn cản. Từ Ngạo Tuyết ngồi ở khoang hạng nhất nhìn ra ngoài cửa sổ ngơ ngác thẫn thờ, nơi này đương nhiên cũng không thiếu đàn ông thành công. Nhưng cô ta giờ phút này cao ngạo lãnh đạm, lại làm cho bất kỳ một nam nhân tự xưng là ưu tú nào cũng không dám tiến lại. Còn chưa trở lại Đế Đô, chỉ là trên đường trở lại Đế Đô, cô ta đã một lần nữa trở thành thiên kim kiêu hãnh của Từ gia. Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã đến Đế Đô. Từ Ngạo Tuyết sửa sang lại vạt áo, xuống máy bay, ra sân bay. Trước cửa sân bay, một ông lão đang đứng, mái tóc nhợt nhạt được bện thành một bím tóc lớn buộc ở sau đầu, trên người mặc một chiếc áo choàng rất cổ xưa. Ăn mặc như vậy, khó tránh khỏi làm cho người khác cảm thấy rất cổ quái, đưa tới vô số ánh mắt kỳ quái, nhưng ông ta cũng không để ý. “Từ tổng, bên này!” Ông lão đột nhiên mở miệng. Từ Ngạo Tuyết nghe được thanh âm, quay đầu nhìn lại, không khỏi giật mình ngẩn ra, kinh ngạc tại chỗ, nói: “Triệu lão tiền bối, ngài tự mình tới đón tôi sao?” Ông lão tên là Triệu Biện Tử này, là thần hộ mệnh của Triệu gia. Triệu Biện Tử nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Người muốn cái mạng này của Từ tổng nhiều lắm, tôi không thể không tự mình tới đây!” Từ Ngạo Tuyết thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói: “Vậy làm phiền Triệu lão tiền bối, để ngài tự mình tới đây, thật là ngại quá.” Triệu Biện Tử bình tĩnh nói: “Không sao, Triệu gia muốn ủy thác trọng trách cho cô, tôi đi ra ngoài một chút, cũng không phải không thể.” Ai cũng biết, Triệu Biện Tử rất ít đi ra khỏi vườn cổ kia , ông ta lúc này đi ra, có lẽ cũng là đang truyền lại tin tức nào đó. Tin chắc rằng, những người đó sau khi nhận được tin tức này, sẽ không nổi lên ác ý gì với Từ Ngạo Tuyết nữa. Từ Ngạo Tuyết có chút tò mò nhìn ông lão ăn mặc đặc biệt có một không hai này, vóc dáng không cao, thậm chí sau lưng cũng có chút còng xuống, tóc bạc trắng, trên mặt cũng phần lớn là nếp nhăn, thậm chí có không ít vết ban, thấy thế nào, cũng không giống một đại cao thủ có thể bảo vệ Triệu gia trăm năm a! “Rất tò mò về tôi sao?” Triệu Biện Tử nhìn thấy ánh mắt Từ Ngạo Tuyết, không khỏi cười nhạt, hỏi. “Vâng.” Từ Ngạo Tuyết cũng không kiêng dè, trực tiếp gật đầu. “Thật ra tôi cũng tò mò, Tề Đẳng Nhàn làm cho Từ tổng cúi đầu, đánh chết đồ đệ của tôi, trong mắt Từ tổng, ra sao?” Triệu Biện Tử bình tĩnh nói. Từ Ngạo Tuyết khi nghe ông ta nhắc tới cái tên này, sắc mặt không khỏi thay đổi, sau đó âm trầm xuống, cười lạnh nói: “Hắn là một nam nhân đê tiện xấu xa, đương nhiên, hắn cũng rất có thủ đoạn, thật sự rất lợi hại!” Triệu Biện Tử nhẹ nhàng ồ một tiếng, không nói gì nữa.