Chương 1122 Dù sao, không phải mỗi một ngày thức dậy đều có thể giống như ngày thường nhìn qua chỉnh tề, có đôi khi nút áo không cẩn thận mở ra, cũng khó tránh khỏi làm cho người ta nhìn lại thấy phong cảnh đẹp đẽ bên trong. “A, xong đời rồi, hình như là mình thích hắn rồi…” Dương Quan Quan nhàn hạ ngồi ngẩn người, nhịn không được trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy hoang mang. Nếu do dự sẽ thua, nhưng ở loại chuyện này, phàm là con gái, đều sẽ phân vân, đều sẽ do dự chứ đúng không? Ngày mừng năm mới, trong nhà tù U Đô tràn ngập niềm vui, các phạm nhân đến từ các quốc gia cũng đều thích tết âm lịch ở Hoa Quốc, tụ tập cùng một chỗ ăn uống vui chơi, cảm giác thoải mái khó có được. Tề Đẳng Nhàn dẫn theo Dương Quan Quan và Hoàng Sung tham gia lễ hội đón giao thừa ở nhà tù U Đô, thưởng thức tiết mục của các phạm nhân, ăn bữa tối thịnh soạn. Tuy nhiên, lúc đi ra ngoài, Dương Quan Quan để gió lạnh thổi qua, không khỏi lạnh đến run rẩy. Trở lại phòng ngủ không bao lâu, liền bắt đầu cảm giác cả người rét run. “Hình như tôi bị bệnh rồi!” Dương Quan Quan quấn trong chăn, run lẩy bẩy nói với Tề Đẳng Nhàn vừa mới tuần tra phòng giam xong. Tề Đẳng Nhàn sờ trán của cô ấy, hình như là phát sốt, có thể là gần đây cô ấy vất vả quá mức, nên cơ thể có chút suy nhược. Sốt thật ra là quá trình tự điều tiết của cơ thể con người, Tề Đẳng Nhàn thấy không có triệu chứng gì khác, lấy ibuprofen cho cô ấy uống, sau đó để cô ấy nghỉ ngơi. Lúc này, Hướng Đông Tình là người cô độc nhất, bàn ăn của cô ta rất vắng vẻ, trên bàn bày ba bộ bát đũa trống không. A Phúc ở một bên nhìn cô ta, trong ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng đau lòng. Hướng Đông Tình rót rượu mạnh vào cái ly rỗng, cầm lấy ly rượu của bản thân cụng vào cái ly không ai dùng, nói: “Bố, năm mới vui vẻ!” Cô ta uống một hơi cạn sạch. Sau đó, cô ta lại cụng một cái ly rỗng khác, thấp giọng nói: “Mẹ, chúc mừng năm mới!” Ly thứ ba, cô ta nhẹ giọng nói: “Anh, chúc mừng năm mới!” Uống liền ba ly, ánh mắt của cô ta cũng trở nên có chút mơ hồ, đồ ăn trên bàn, một đũa cũng không có động. “Tiểu thư, ăn chút gì trước đi, không nên uống khi bụng rỗng, bằng không sẽ tổn thương thân thể đấy.” A Phúc vội vàng đi tới thuyết phục cô ta ăn, gắp cái đùi gà cho cô ta. Hướng Đông Tình thở dài, yên lặng cầm đùi gà gặm, vừa gặm đùi gà, vừa rơi nước mắt. A Phúc đau lòng không chịu nổi. Hướng Đông Tình lau nước mắt, miễn cưỡng cười: “Bác Phúc, bác đi nghỉ sớm đi, tôi muốn ngồi một mình một lát.” A Phúc định mở miệng, cũng không biết nên nói cái gì. Nhưng lúc này di động của Hướng Đông Tình lại vang lên, cô ta ngẩn ra, cầm lên nhìn, thấy là Tề Đẳng Nhàn gọi đến. “Hướng tổng, chúc mừng năm mới!” Giọng Tề Đẳng Nhàn truyền đến, mang theo chút giễu cợt. “Anh cũng vậy.” Hướng Đông Tình nuốt nước miếng, vẫn duy trì giọng nói bình tĩnh. Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Tôi có chuẩn bị quà cho cô, cô bây giờ đứng dậy, đi vào trong đình viện.”