Chương 1194 “Tên họ Mã kia, tôi giết tám đời tổ tông nhà ông, ông mà có bản lĩnh thì gây phiền phức cho tôi là được rồi, ngược lại tôi muốn xem xem ông có thể gây phiền phức cho tôi được bao lâu” Tề Đẳng Nhàn mở lời liền mắng mỏ. Cục trưởng Mã sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ nghe được những lời mềm mỏng, không ngờ đối phương lại ương ngạnh như vậy Lúc này, trong bụng ông ta lửa giận bùng lên, cười lạnh nói: “Tên họ Tề kia, cậu cảm thấy cậu rất giỏi đúng không? Được thôi, vậy hôm nay tôi cứ gây phiền phức cho cậu, để cậu không thể làm được việc gì hết”. “Chỉ cần có tôi ở đây, cho dù là một giọt rượu tinh khiết, thì thuốc của chúng mày cũng không được vận chuyển đâu”. “Nếu như cậu không quỳ xuống xin lỗi tôi, thì chuyện giữa chúng ta vẫn chưa xong đâu”. Tề Đẳng Nhàn lửa giận ngút trời, nói: “Tên họ Mã kia, xem như ông tàn nhẫn, thứ ông đây có là tiền, ông có thể làm cho Dược phẩm Thiên Lai phá sản, coi như mày có bản lĩnh”. Cục trưởng Mã cười toe toét, nói: “Tôi làm theo những gì cậu muốn mà”. Sau khi nói xong câu đó, cục trưởng Mã búng tay một cái rồi cúp máy. Sau khi Tề Đẳng Nhàn để điện thoại xuống, trên mặt lại không có nét phẫn nộ nào, ngược lại trên mặt tràn ngập nụ cười, khóe miệng nở một nụ cười tự tại của Lão m Bức. “Tôi diễn không tệ chứ ?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười nói với Dương Quan Quan. “Tuyệt…” Khóe miệng Dương Quan Quan giật vài cái, âm thầm đưa ngón tay cái lên. “Có phải đẹp hơn anh A Thang hay không ?” Được nước lấn tới, Tề Đẳng Nhàn hỏi thêm câu nữa. Dương Quan Quan dở khóc dở cười, trực tiếp đẩy khuôn mặt của hắn ra: “Anh chú ý hình tượng một chút có được không ?” Tề Đẳng Nhàn cười cười, sau đó ngồi thẳng lưng dây, bình tĩnh hỏi: “Có hứng thú quay về Ma Đô làm việc không ?”. Dương Quan Quan nghe vậy, ly cà phê trong tay khựng lại, trong ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, trên mặt hiện lên sự hoang mang. “Tôi tính sẽ đi Ma Đô trong thời gian tới”. Tề Đẳng Nhàn bình thản nói. “Tôi đã có năng lực đó rồi sao ?” Dương Quan Quan hỏi. “Chưa, nhưng tôi sẽ giúp cô, thế nên cô sẽ có”. Tề Đẳng Nhàn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy , nở một nụ cười nói. Ma Đô, là nơi Dương Quan Quan sinh sống lúc nhỏ, cô ấy đương nhiên muốn về. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, cô ấy chưa từng đặt chân đến mảnh đất Ma Đô. Chỉ vì, đối với cô mà nói, Ma Đô Dương Gia chính là một cơn ác mộng đang tồn tại. Sở dĩ sự nỗ lực của cô ấy bây giờ, chính là vì để quay lại Ma Đô, lấy lại những thứ thuộc về mình. Nhân tranh nhất khẩu khí, phật tranh nhất trụ hương* (*) Người tranh một hơi thở, phật tranh một nén nhang. Ý nói làm người phải có chí khí, cốt khí, có tinh thần tiến bộ, trong một số chuyện càng không được đánh mất phẩm giá và nguyên tắc của bản thân. Dương Quan Quan cũng chẳng thèm khát cái quyền thừa kế tài sản, nhưng vì chuyện này mà có một số người cứ nhằm vào cô ấy, vì vậy cho dù cô ấy không tranh giành, cũng phải nỗ lực để tranh giành một chuyến