Chương 138 Tề Đẳng Nhàn nhíu mày nói “Cô không phải cố ý muốn ở lại mà bịa lý do này chứ?” “Phi! Anh xứng sao?” Trái tim Lý Vân Uyển đập nhanh hơn, nhưng giọng điệu vẫn cứng rắn như trước. “Vậy tùy cô.” Tề Đẳng Nhàn phất tay, lười biếng mà trả lời. Lý Vân Uyển hỏi Tề Đẳng Nhàn “Gần đây anh giúp Mộng Mộng xử lý nhiều chuyện như vậy, cái nhìn của cậu ấy đối với anh có thay đổi không?” Tề Đẳng Nhàn lắc đầu, đáp “Hẳn là không có, nhưng mà, hôm nay sắc mặt cô ấy khi nhìn tôi dịu hơn không ít.” Lý Vân Uyển lại hỏi tiếp “Anh có ý định gì không?” “Thuận theo tự nhiên thôi, chẳng lẽ tôi phải lì lợm la liếm lấy lòng cô ấy?” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói, hiển nhiên hắn không quá để ý chuyện này. Hiện tại chuyện hắn muốn làm nhất chính là đợi đến khi hai bên thế lực lớn là tập đoàn Hướng thị, tập đoàn Hổ Môn và tập đoàn Từ thị hoàn toàn đánh nhau, từ đó hắn sẽ làm chủ thế cuộc, hung hăng đánh mặt Ngọc Tiểu Long kiêu ngạo kia một cái tát! Từ Ngạo Tuyết không thu mua được tập đoàn Hướng thị, nhất định sẽ mời Ngọc Tiểu Long hỗ trợ. Ngọc Tiểu Long không những có sức ảnh hưởng khủng bố, với tài sản cường đại của Ngọc gia, cô ta vừa gia nhập, tất nhiên sẽ giống như Thái Sơn áp trứng. Nhưng Tề Đẳng Nhàn cố tình không muốn để cô ta được như ý nguyện, hơn nữa, hắn làm thế cũng là vì hoàn thành hứa hẹn với Hướng Đông Lôi. Lý Vân Uyển biết được Kiều Thu Mộng đối với Tề Đẳng Nhàn ôn hoà hơn không ít, trong lòng bỗng cảm thấy có chút căng thẳng, cảm thấy mình nên tăng nhanh tiến độ “nhặt của hời”, nếu không, đến khi Kiều Thu Mộng phát hiện chỗ không tầm thường của người này, hơn phân nửa mình sẽ không có cơ hội. “Anh Tề, hôm nay anh đắc tội tập đoàn Hổ Môn như vậy, sau này cần phải cẩn thận một chút… Hơn nữa, tôi cũng rất lo lắng bọn họ sẽ trả thù tập đoàn Mộc Tử của tôi.” “Nói không chừng bọn họ nuốt không trôi mối nhục này, không nhất định sẽ trước tiên ra tay với tập đoàn Mộc Tử. Có lẽ bọn họ sẽ bởi vậy mà bị tập đoàn Hướng thị bắt được sơ hở, nhưng cũng không phải không có khả năng ra tay với chúng ta!” “Nếu bọn họ thật sự làm như vậy thì chúng ta phải làm gì đây?” Lý Vân Uyển tỏ vẻ nhu nhược đáng thương, đôi mắt to long lanh chứa chút tủi thân nhìn Tề Đẳng Nhàn. Cô ta đúng là có chút lo lắng, dù sao hôm nay đắc tội người ta quá thảm, nếu đối phương bởi vậy hận tập đoàn Mộc Tử mà đến trả thù, vậy thì rất phiền toái… Lúc nói lời này, cô ta đưa tay ôm lấy cánh tay của Tề Đẳng Nhàn, liên tục lắc lư, nói “Anh sẽ không mặc kệ chuyện này đúng không? Nếu bọn họ thật sự ra tay thì tôi chính là nằm cũng trúng đạn đó!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, rồi nói “Như vậy đi, tôi đưa một số lô đất mà tôi đã thu mua cho công ty các cô. Nắm giữ những lô đất đó, giá trị của công ty các cô sẽ tăng lên rất nhiều. Đến lúc đó, tập đoàn Hổ Môn muốn ra tay thì cũng sẽ không dễ dàng…” “Đất ở đâu?” Đôi mắt Lý Vân Uyển sáng lên, bất giác, cô ta đã ôm cánh tay của Tề Đẳng Nhàn vào ngực. “Thung lũng giết người.” Tề Đẳng Nhàn điềm nhiên đáp. Lý Vân Uyển sửng sốt, sau đó hất cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra, xụ mặt, nghiến răng nghiến lợi chất vấn “Tề Đẳng Nhàn, anh… đang đùa tôi đấy à?!” Tề Đẳng Nhàn cười nhạo một tiếng, nói “Tỉnh đã ra quyết định khai phá một mảnh đặc khu thương mại trọng điểm. Mà đặc khu thương mại này, được đặt ở thung lũng giết người.” “Thật sự?!” Lý Vân Uyển nghe hắn nói như vậy thì cực kỳ khiếp sợ.