Tuyệt Thế Cường Long

chương 1362: anh còn dám thè lưỡi vào thêm một lần nữa không?!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cô ta vốn tưởng là tất cả lựu đạn được giấu trên người hắn đều là lựu đạn giả, nhưng đâu có ngờ được rằng trong số đó vẫn có lựu đạn thật!

“Con mẹ nó, anh lấy lựu đạn giả ra để hù dọa Quý Khải và Tạ Thiên Bảo, vậy mà anh lại lấy lựu đạn bỏ túi thật ra để uy hiếp tôi? Anh có còn là đàn ông không vậy!” Sau khi đã tỉnh táo lại, Từ Ngạo Tuyết không nhịn được mà tức giận rít gào, cứ như cô ta đã luyện được công pháp sư tử rống vậy.

“Nếu như tôi mà lấy lựu đạn bỏ túi thật ra để hù dọa bọn họ thì liệu đêm nay chúng ta có thể thành công thoát thân được không? Nếu như trường hợp đó thực sự xảy ra thì bây giờ chúng ta đã bị Hoắc Đa mời lên đồn cảnh sát uống trà rồi!” Tề Đẳng Nhàn nói với giọng khó chịu rồi lấy quả lựu đạn cuối cùng được đặt trong ngực áo của bản thân ra ngoài. “Cô cứ gào nữa đi, quả này cũng là thật đấy, cô có muốn thử lại một lần nữa hay không?”

Advertisement

Từ Ngạo Tuyết suýt chút nữa thì bị cái tên chó chết khốn nạn này làm cho tức chết đi được, cô ta có cảm giác hình như trái tim của mình đã sắp ngừng đập.

Tề Đẳng Nhàn vội vàng đỡ Từ Ngạo Tuyết đang choáng váng hoa mắt đến mức không đứng vững dậy rồi nở một nụ cười dịu dàng và nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô mà, cô không cần lo lắng đâu, người yêu của tôi ạ!”

Từ Ngạo Tuyết cố sức khước từ hắn rồi nói bằng giọng giận dữ: “Ai mà cần anh bảo vệ cơ chứ, cái đồ đàn ông chó má khốn kiếp! Tôi chỉ hận không thể nhét quả lựu đạn bỏ túi kia vào trong bụng anh mà thôi!”

Advertisement

Tề Đẳng Nhàn ôm lấy thân thể mềm mại của Từ Ngạo Tuyết, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp và trắng nõn của cô ta dưới ánh trăng chiếu rọi, khuôn mặt ấy đang tràn đầy vẻ tức giận, hắn bèn không nhịn được mà cúi đầu xuống hôn lên môi cô ta.

“Ưm…” Từ Ngạo Tuyết không ngừng phát ra những thanh âm phản kháng, hai tay của cô ta cũng điên cuồng đấm đá người đàn ông trước mặt.

Nhưng chỉ sau vài cú đấm, sự phản kháng của cô ta lại trở nên yếu dần.

Sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, đại khái dài khoảng chừng nửa phút, Tề Đẳng Nhàn bỗng nhiên giật mình rồi ngửa đầu về phía sau, cười gằn rồi nói: “Thế này thì không có đạo đức võ thuật gì cả, cô nói xem có đúng không?”

Hàm răng trắng như ngà voi của Từ Ngạo Tuyết tỏa ra ánh sáng kinh người dưới ánh trăng, cô ta vừa cười ha ha vừa nói: “Anh còn dám thè lưỡi vào thêm một lần nữa không?!”

Tề Đẳng Nhàn vừa giúp cô ta đứng thẳng dậy vừa thở hồng hộc rồi nói: “Ssớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi luyện được công phu Long Ngâm Thiết Bố Sam trên đầu lưỡi cho coi!”

Từ Ngạo Tuyết hừ lạnh một tiếng rồi xoay người bỏ đi, nhẹ nhàng giơ tay lên lau khóe miệng mình, tâm trạng có chút điên cuồng.

Trong nửa phút vừa mới trôi qua ban nãy, bản thân cô ta đã chìm đắm vào nụ hôn bao nhiêu giây? Dưới cái nhìn của cô ta, đây là một chuyện tuyệt đối không thể nào chấp nhận được!

“Đi, đi về thôi nào.” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái rồi giơ tay khoác lên bả vai của Từ Ngạo Tuyết.

“Con mẹ nó đừng có chạm vào tôi, cái thứ đồ cặn bã khốn kiếp!” Từ Ngạo Tuyết hung hăng hất cánh tay của Tề Đẳng Nhàn ra ngoài rồi nói bằng giọng vô cùng tức giận, có vẻ cơn giận của cô ta đã hơi quá rồi.

Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy hình như có chút kỳ quái, chẳng phải vừa rồi cô ta còn nhắm mắt lại khi hôn hắn hay sao, vậy thì tại sao bây giờ cô ta lại tức giận như vậy chứ?

Tề Đẳng Nhàn làm sao mà hiểu được rằng chỉ trong vòng mười giây ngắn ngủi mà nội tâm của Từ Ngạo Tuyết đã xảy ra nhiều biến hóa phức tạp đến như vậy.

Hiện tại thì Tề Đẳng Nhàn đang nắm giữ điểm yếu của Từ Ngạo Tuyết, hơn nữa trước đó Từ Ngạo Tuyết cũng đã hứa hẹn với hắn, cũng chính vì vậy nên Tề Đẳng Nhàn căn bản không sợ rằng Từ Ngạo Tuyết sẽ không tuân thủ lời hứa của mình.

“Muốn đâm cho anh ta một nhát dao quá đi mất… Có điều, đúng là chân của mình thì vô cùng đẹp mắt thật đấy!”

Từ Ngạo Tuyết đi qua đi lại trước gương, không nhịn được mà mèo khen mèo dài đuôi tự khen bản thân một câu.

Bây giờ nghĩ lại cô ta mới thấy, trước kia Tề Đẳng Nhàn từng khen cô ta là chân đẹp như thế mà không đi làm người mẫu chân thì thật đáng tiếc, hình như câu nói đó cũng không đáng ghét đến thế thì phải.

“Ngày mai anh hãy tiễn tôi ra khỏi thành phố Hương Sơn để cho tôi quay về Nam Dương đi!” Sau khi đi ra khỏi nơi đó, Từ Ngạo Tuyết quay mặt về phía Tề Đẳng Nhàn rồi trầm giọng nói.

“Ừ ừ, dĩ nhiên là tôi phải đưa cô quay về chứ.” Tề Đẳng Nhàn gật đầu đồng ý, tròng mắt cũng liên tục chuyển động.

Nhìn thấy dáng vẻ thần hồn điên đảo si mê mình của hắn, Từ Ngạo Tuyết không tự chủ được mà nở một nụ cười thản nhiên, nhưng vừa nghĩ lại thì cô ta lại lập tức nghiêm mặt nhìn hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio