Tuyệt Thế Cường Long

chương 1410: mạc văn trường chỉ trả lời một cách thờ ơ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tề Đẳng Nhàn thong thả về đến chỗ của Dương Quan Quan thì lại phát hiện ra rằng việc thi công đã bị đình chỉ rồi, rất nhiều người mặc đồng phục đang qua lại như thoi đưa ở bên này.

Dương Quan Quan đang thương lượng với một người đàn ông trung niên.

“Cô Dương, bến cảng này vẫn còn có một số thủ tục chưa được làm rõ, các cô buộc phải tạm dừng công việc để tránh tạo thành những tổn thất không đáng có cho chính quyền Hương Sơn chúng tôi!” Người đàn ông trung niên đang nói chuyện này, rõ ràng là một nhân vật khá là có quyền uy ở trong chính quyền Hương Sơn.

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: “Ông Mạc, lúc đầu các ông đâu có nói như vậy đâu!”

Mạc Văn Trường nghiêm mặt nói: “Lúc trước khác, bây giờ khác! Các giấy tờ và thủ tục liên quan là vô cùng quan trọng, nếu như cô không hoàn thành những thứ này thì tôi làm sao dám để cô khởi công cho được? Cho dù cô có đầu tư nhiều hơn nữa thì cũng không được đâu!”

Dương Quan Quan nói: “Những thủ tục đó tôi đều đã nộp lên cả rồi, cũng không biết tại sao mà việc xét duyệt của các bộ phận có liên quan của các ông lại bỗng nhiên chậm lại. Ông Mạc, đây là các ông chuẩn bị phá hoại việc làm ăn của tôi sao?”

Advertisement

Mạc Văn Trường chỉ cười ha ha chứ không trả lời, thế nhưng biểu cảm trên mặt thì lại vô cùng rõ ràng.

“E rằng thị trưởng Hoàng cũng không muốn nhìn thấy ông đến phá hỏng chuyện của tôi đâu nhỉ?” Dương Quan Quan thản nhiên hỏi.

“Thế thì cô cứ gọi điện thoại cho thị trưởng Hoàng để hỏi đi xem nào, tôi đây làm việc hợp pháp, không thẹn với lòng!” Mạc Văn Trường cười khẩy và nói.

Dương Quan Quan đang định với tay lấy điện thoại ra để gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng thì lại nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn đang đi đến và còn lắc đầu với cô ấy nữa.

Cô ấy khẽ ngẩn người, sau đó không rút điện thoại ra nữa.

Cái tên Mạc Văn Trường này đang cố ý chống đối Hoàng Văn Lãng, rõ ràng ông ta chính là người thuộc phe phái của Lục gia.

Nếu như Dương Quan Quan gọi điện thoại cho Hoàng Văn Lãng, người ta sẽ bám vào lí do hợp lí và hợp pháp này để cãi lại, đến lúc đó Hoàng Văn Lãng cũng chẳng làm gì được mà còn bị mất mặt nữa.

Tại sao Hoàng Văn Lãng có thể vượt cấp để lên làm thị trưởng của Hương Sơn?

Còn không phải là đám người đó không muốn để cho ông ta cắm rễ ở tỉnh Đông Hải rồi thêm một bước kiểm soát tỉnh Đông Hải hay sao?

Ông ta được đặc cách thăng chức lên Hương Sơn là bởi vì nền móng của ông ta ở đây không được sâu, hơn nữa còn có những người thuộc phe phái của Lục gia chống đối ông ta, thêm vào đó, một gia tộc quyền thế ở địa phương là Hà gia cũng có mối quan hệ không tốt với ông ta, điều này khiến cho ông ta rất khó để triển khai công việc.

Công việc không được triển khai thì một cái mũ mang tên không chăm chỉ làm việc hoặc là năng lực không đủ sẽ theo lẽ tự nhiên mà ụp xuống đầu ông ta, cho dù chỗ dựa ở phía sau muốn để cho ông ta đảm đương vai trò lớn thêm lần nữa thì cũng không thể nào làm được.

Mạc Văn Trường nói: “Cô Dương thay đổi ý định rồi à? Rốt cuộc là cô có gọi cuộc điện thoại này không thế? Tôi còn đang đợi này!”

Thấy bộ dạng phách lối của Mạc Văn Trường, Dương Quan Quan chỉ muốn giáng cho ông ta vài cái bạt tai, có điều, đối phương là ông lớn nắm trong tay mảng tài nguyên này, hơn nữa còn đang cố tình ngăn chặn quá trình xét duyệt của cô ấy, nếu như cô ấy ra tay thì chính là điển hình của việc đuối lí.

Đến lúc đó, số tiền mà bọn họ đầu tư vào đây có lẽ sẽ thành công cốc hết mất thôi.

“Ông Mạc, không biết câu lạc bộ du thuyền mà cô Dương đang đầu tư này còn có thủ tục về mảng nào chưa được thông qua thế?” Tề Đẳng Nhàn mỉm cười và hỏi.

“Nhiều lắm, đồ các người tự nộp lên mà còn tới hỏi tôi à?” Mạc Văn Trường chỉ trả lời một cách thờ ơ.

“Ông không nói thì chúng tôi xử lí kiểu gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn nói.

Mạc Văn Trường nhún vai và nói: “Không xử lí được thì là chuyện của các người thôi, đầu như nhiều như thế rồi, toàn bộ đều bị chậm trễ ở chỗ này, tự mình không giải quyết được thì cũng đừng nói rằng chúng tôi cố tình làm khó.”

Dương Quan Quan lạnh lùng nói: “Con mẹ nó ông thế này không phải cố tình làm khó thì là cái gì? Lúc đầu ông đâu có nói như thế đâu!”

Mạc Văn Trường nói: “Lúc đầu tôi nói thế nào cơ? Xin cô Dương hãy mang chứng cứ ra đây! Cô ăn nói bậy bạ, tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng đó.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio