Chương 319 Trong nháy mắt nguy hiểm lại gần, Tề Đẳng Nhàn chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng ngược hết lên, trên đầu nổi một tầng da gà, lập tức tỉnh táo, một tay kéo Lý Vân Uyển, chân dung Bát Quái Bộ tránh sang một bên. Mercedes – Benz lướt qua sát gần hai người, thậm chí luồng gió tạo ra lúc đi qa còn thổi bay góc áo của bọn họ. “Không có việc gì chứ?” Tề Đẳng Nhàn ôm lấy vòng eo thon thả của Lý Vân Uyển, đen mặt hỏi. “Không… Không có việc gì! Vừa nãy quá nguy hiểm rồi, cũng may anh phản ứng nhanh, nếu không…” Lý Vân Uyển vẫn còn cảm giác sợ hãi trong lòng, sắc mặt tái nhợt, những suy nghĩ kiều diễm và ái muội trong đầu lập tức biến mất không thấy. Chiếc xe này tới quá không đúng lúc, hơn nữa cũng quá nguy hiểm! Thậm chí, sau khi chiếc xe này nhìn thấy có người cũng không giảm chút tốc độ nào, cứ như vậy mà phóng đến đây! Nơi này cũng không phải đường lớn, mà là bãi đỗ xe của quán cơm! Sau khi chiếc xe kia lướt qua hai, lúc này mới dừng lại, trên xe có một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang giày da đẩy cửa bước xuống, hắn khinh miệt mà quét hai người liếc mắt một cái, nói: “Lần sau chú ý một chút.” Sau khi Tề Đẳng Nhàn nghe được lời này liền tức đến nổ mũi, vừa rồi hắn và Lý Vân Uyển suýt nữa trực tiếp bị chiếc Mercedes – Benz này đụng phải, sau khi người này xuống xe một câu xin lỗi cũng không có, còn bảo bọn họ chú ý một chút?! Trên ghế sau của chiếc xe có hai mỹ nữ đi xuống theo, nhìn có hơi quen mặt, hình như đã từng diễn phim điện ảnh hoặc truyền hình nào đấy. “Cậu Dương, người ở tỉnh Đông Hải các anh đều không có mắt như vậy sao? Thấy xe tới cũng không biết né tránh à?” Một vị mỹ nữ mở miệng hỏi, giọng điệu vô cùng khó chịu. “Đúng thế, tâm trạng rất tốt khi tới nơi này ăn cơm của chúng ta suýt chút nữa bị hai kẻ không có mắt này làm hỏng rồi!” Một vị mỹ nữ khác cũng mở miệng nói. Sau khi Lý Vân Uyển ngẩn người một lúc liền giận sôi máu, cả giận nói: “Rõ ràng là các người lái xe suýt nữa đâm chết chúng tôi, bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu chúng tôi?” Dương Văn Khải liếc hai người một cái, tiện tay móc từ trong túi ra một tờ chi phiếu, xoạt xoạt xoạt viết lên trên sáu chữ số, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay tâm trạng tôi tốt, các người ăn vạ nhưng tôi cũng lười dây dưa với các người.” “Một trăm nghìn này cho các ngươi, tự mình đi mua chút gì ăn ngon uống ngon đi, đừng tới phiền tôi nữa!” “Bây giờ tôi đang vội hộ tống hai vị mỹ nữ.” Sau khi nói xong lời này, hắn trực tiếp ném chi phiếu xuống. Tờ chi phiếu kia rơi trên mặt đất, Dương Văn Khải cười cười, quay đầu nói với hai vị mỹ nữ: “Chúng ta đi vào thôi, đây chính là quán cơm nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, lát nữa lại uống hai ly.” Khi nói chuyện, trong miệng hắn phả ra mùi rượu. “Anh… Anh…Anh… Anh có ý gì?” “Anh lái xe nhanh như vậy, thiếu chút nữa là đụng vào người khác, một câu xin lỗi cũng không có? Ai hiếm lạ một trăm nghìn tiền bẩn kia của anh?” “Còn nữa, trong miệng anh toàn là mùi rượu, rõ ràng là lái xe sau khi uống rượu, sao lại ngược lại thành chúng tôi không đúng rồi?” Lý Vân Uyển cũng vô cùng tức giận, cảm thấy một ngày vui vẻ đã bị gã lái xe Mercedes – Benz này phá hỏng rồi,chống nạnh tức giận mắng. Hai mỹ nữ kia khinh thường nói: “Ăn vạ một trăm nghìn còn chưa đủ? Đúng là lòng tham không đáy mà!” Dương Văn Khải nhíu mày nói: “Một trăm nghìn là được rồi, đừng không biết tốt xấu!”