Chương 145 “Nhìn bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của mày, có tài đức gì mà có thể đoạt miếng ăn từ tập đoàn Hổ Môn chứ?” “Giờ mày chỉ có một lựa chọn duy nhất, từ nơi này bò ra ngoài, sau đó để vợ mày ngoan ngoãn hầu hạ tao.” “Đây là chút thương hại cuối cùng tao dành cho mày.” Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn càng thêm lạnh lẽo, trực tiếp nắm lấy ngón giữa của Trịnh Quang Minh, lạnh nhạt nói “Tuy tôi nghèo kiết hủ lậu nhưng vẫn có thể cho ông biết, tôn trọng người khác, là đạo đức cơ bản của con người.” Trịnh Quang Minh đau đến nhe răng, gào lên “Thằng chó, mày mau buông tao ra!” “Tao nói cho mày biết, hôm nay trưởng phòng bộ phận an ninh của mày cũng ăn cơm ở nhà hàng này!” “Nếu mày dám đánh tao, tao sẽ lập tức gọi điện cho anh ta đến trừng trị mày…” Tề Đẳng Nhàn không nói hai lời, ngón tay dùng sức, một tiếng ‘rắc’ giòn vang vang lên, Trịnh Quang Minh hét lên như heo bị chọc tiết, đau đến mức từ trên ghế ngã xuống đất. “Tề Đẳng Nhàn, anh quá xúc động!” Kiều Thu Mộng hoảng sợ, quả nhiên vẫn xảy ra chuyện. Tề Đẳng Nhàn người này, luôn quản không được tay của mình, suốt ngày thô lỗ động tý là đánh người. “Xúc động? Nếu ông ta không xin lỗi thì tôi sẽ cho ông ta biết những lời ông ta nói ngu xuẩn cỡ nào.” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt không đổi sắc, nói. Trịnh Quang Minh vội lấy điện thoại ra, quát “Mày chờ đấy, tao sẽ gọi trưởng phòng của mày đến đây!” Dứt lời, ông ta trực tiếp gọi cho Thương Quân, hét lớn qua điện thoại “Trưởng phòng Thương, anh lập tức đến đây cho tôi, phó trưởng phòng bộ môn các anh bẻ gãy ngón tay của tôi rồi!” Thương Quân nghe vậy thì không khỏi sững sờ, sao Tề Đẳng Nhàn lại xảy ra xung đột với Trịnh Quang Minh vậy? Lại còn bẻ gãy ngón tay người ta nữa? Trịnh Quang Minh chính là anh họ của Hướng Đông Tinh đấy, nếu chuyện này náo loạn đến chỗ Hướng Đông Tinh thì bộ phận an nhinh không phải đều sẽ phải gánh tội cùng Tề Đẳng Nhàn sao? “Thương Quân là trưởng phòng bộ phận của anh đấym, hơn nữa tôi nghe nói người này từng là bộ đội đặc chủng, rất có bản lĩnh…” Kiều Thu Mộng thất Trịnh Quang Minh muốn gọi Thương Quân tới, không khỏi cả kinh, thấp giọng nói. “Tên đó bản lĩnh thường thôi, không có gì đáng lo cả.” Tề Đẳng Nhàn lại điềm nhiên đáp, “Tôi nói rồi, nhất định sẽ giúp cô lấy được dự án, tôi nói được là sẽ làm được!” Kiều Thu Mộng mím môi, cũng không biết một phó trưởng phòng bộ phận an ninh như Tề Đẳng Nhàn lấy đâu ra năng lực lớn như vậy. Nhưng hắn có thể nhậm chức phó trưởng phòng của tập đoàn Hướng thị cũng đã là chuyện khó tưởng tượng nổi rồi. “Thằng chó, mày dám bẻ gãy ngón tay tao. Đợi lát nữa Thương Quân tới, tao nhất định sẽ để anh ta bẻ gãy hết mười ngón tay của mày!” Trịnh Quang Minh nghiến răng nghiến lợi nói, hai mắt hung tợn mà nhìn chằm chằm vào Tề Đẳng Nhàn. “Không những như thế, tao còn sẽ cho mày tận mắt chứng kiến vợ mày ngồi trên người tao tự mình động!” “Mày sẽ vì hành động hôm nay của mày mà hối hận suốt cuộc đời còn lại!” Tề Đẳng Nhàn vẻ mặt lãnh đạm nhìn Trịnh Quang Minh, lạnh lùng nói “Ông tốt nhất là hãy gọi hết những người ông có thể gọi tới được đi, cũng chỉ hy vọng, trong số người ông gọi tới có người có thể chỉnh đốn được tôi.”