Chương 149 Trịnh Quang Minh không chờ Tề Đẳng Nhàn kịp nói hết lời đã trực tiếp từ trong ngăn bàn của văn phòng lôi ra một tập văn kiện, không nói hai lời lập tức ký tên lên: “Phó trưởng phòng Tề, tôi cảm thấy tư chất của tập đoàn Kiều thị rất hợp với hạng mục của chúng ta!” “Tôi đã ký xong văn kiện rồi, tập đoàn Kiều thị quay đầu là có thể lấy được hạng mục tiến hành hợp tác với chúng ta!” “Ngài xem như vậy đã được chưa?!” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày, không trĩnh tới Trịnh Quang Minh lại quyết định nhanh như vậy, nhưng hắn cũng không nói thêm gì mà trực tiếp cầm văn kiện ở trong tay Trịnh Quang Minh lại giao cho Kiều Thu Mộng. Kiều Thu Mộng kinh hỉ không thôi, không nghĩ tới vậy mà cuối cùng vẫn lấy được hạng mục này! “Anh thức thời sớm một chút như vậy không phải là rất tốt sao?” Tề Đẳng Nhàn hỏi, duỗi tay vỗ vỗ trên mặt Trịnh Quang Minh. Trong mắt Trịnh Quang Minh chợt lóe tia thù hận, nhưng trên mặt lại nịnh nọt tươi cười nói: “Phó trưởng phòng Tề dạy chí phải, về sau chỉ cần là việc của tập đoàn Kiều thị thì tôi đều sẽ bật đèn xanh!” Kiều Thu Mộng cũng lo lắng Tề Đẳng Nhàn tiếp tục rối rắm, vội vàng kéo hắn: “Nếu trưởng phòng Trịnh đã gật đầu rồi thì chuyện này cứ như vậy đi, chúng ta cũng không có tổn thất gì cả, oan gia nên giải chứ không nên kết.” Tề Đẳng Nhàn trực tiếp bị Kiều Thu Mộng lôi đi. Trịnh Quang Minh nhìn một đám nhân viên của bộ phận an ninh một cái, cả giận nói: “Còn thất thần cái gì, không mau chóng gọi xe cứu thương tới đưa chúng tôi đi bệnh viện!” Chờ xe cứu thương tới đưa người đi rồi, Trịnh Quang Minh mới lôi điện thoại ra trực tiếp gọi cho Kiều lão gia tử ở nơi đó. “Kiều lão gia tử, cháu rể Tề Đẳng Nhàn nhà các người giỏi thật, mang theo Kiều Thu Mộng tới bàn hạng mục với tôi, buộc tôi ký hợp đồng thì chưa nói, còn trực tiếp đánh tôi một trận nữa đấy!” “Nếu nhà các người không để họ Tề kia và Kiều Thu Mộng tới bồi tội với tôi thì tập đoàn Kiều thị các người chờ bị phá sản đi!” Không kịp chờ Kiều lão gia tử nói thêm gì đó thì đối phương đã trực tiếp ngắt điện thoại. Kiều Thu Mộng lái xe dẫn theo Tề Đẳng Nhàn về nhà. Tề Đẳng Nhàn nhàn nhã dựa vào ghế phụ, lười nhác thưởng thức tấm card trong tay. Tấm card này chính là thẻ hội viên chí tôn của khách sạn Thiên Địa, trước khi Sở Vô Đạo ra tù đã đưa cho hắn. “Hôm nay cảm ơn anh đã giúp tôi, nhưng anh vẫn quá xúc động rồi.” Kiều Thu Mộng nhìn nhìn con đường phía trước cực nghiêm túc nói. “Đối phó với đồ ngốc như vậy, phương pháp đơn giản nhất chính là có thể động thủ thì không động khẩu. Nếu không phải có cô ở đấy thì tôi còn lười phải dong dài với bọn họ!” Tề Đẳng Nhàn nhún vai bất đắc dĩ phản bác. Khóe miệng Kiều Thu Mộng run rẩy, noi: “Tề Đẳng Nhàn, nếu anh muốn trở thành người trong giới thượng lưu thì trước tiên phải biết cách nói chuyện đã, làm việc cũng phải để ý một chút! Đừng lúc nào cũng treo thô tục ở bên miệng, cũng đừng động một chút đã động thủ đánh người.” “Ha….Đám người đó thì tính là gì? Người người bình đẳng giống nhau, tôi không cho rằng nên phân biệt trên dưới cái gì. Hơn nữa, nếu như làm việc hay nói chuyện mà không thể theo bản tính thì còn có gì gọi là lạc thú nữa?” Tề Đẳng Nhàn phản bác một câu, vốn dĩ không thèm để lời nói của Kiều Thu Mộng ở trong lòng. Trong lòng Kiều Thu Mộng lại lẩm bẩm: “Thật là bùn nhão không trát nổi tường! Không hổ danh cảnh ngục nhỏ từ địa phương nhỏ tới, tầm mắt đại khái cũng chỉ như ở nơi ngục giam lớn hơn một chút!”