Chương 156 “Tôi cũng không có cách nào tưởng tượng ra cảnh hắn bị Hướng tổng trừng trị như nào nữa rồi!” Mọi người thấy một màn này đều hãi hùng khiếp vía, một đám thở hổn hển ngay cả rắm cũng không dám thả. Trịnh Quang Minh đau tới mức lăn lộn ở trên giường, thảm thiết kêu: “Hướng tổng….Đông Tinh, cô phải làm chủ cho tôi! Tập đoàn Hướng thị của chúng ta từ khi nào lại có một tên người ngoài kiêu ngạo như vậy?” Hướng Đông Tinh thần sắc bình tĩnh đi tới trước mặt Tề Đẳng Nhàn hỏi: “Hả giận rồi?” Nghe thấy câu nói đó mọi người đều sửng sốt, bao gồm cả Trịnh Quang Minh đang lăn lộn ở trên giường cũng trong lúc ngắn ngủi quên mất cả đau đớn. “Không khác biệt lắm.” Tề Đẳng Nhàn gật gật đầu, nhàn nhạt đáp lại. Hướng Đông Tinh lại nói: “Hả giận là được rồi.” Tề Đẳng Nhàn bĩu môi, người phụ nữ này là cố ý giẫm to như vậy đúng không? Chờ tới khi hắn trút giận xong không khác biệt lắm mới xuất hiện, rõ ràng là cực kỳ am hiểu lòng người. “Đông Tinh….Cô cô….Cô có ý gì thế?” Trịnh Quang Minh kinh ngạc hỏi. “Anh lợi dụng chức quyền đùa giỡn muốn chơi quy tắc ngầm vợ người ta, chẳng lẽ không nên bị người ta đánh sao?” “Tôi nên chủ trì công đạo như thế nào giúp anh đây?” “Hay là về sau anh muốn tôi phải cổ vũ cao tầng trong công ty đi quy tắc ngầm với vợ con của cấp dưới?” Hướng Đông Tinh quay đầu, giữa hai mắt tràn đầy hàn quang lạnh nhạt nói: “Trịnh Quang Minh, tôi nhịn anh rất lâu rồi, là anh tự mình đưa nhược điểm tới trong tay tôi, vậy cũng đừng trách vì sao tôi lại động vào anh!” Trịnh Quang Minh sợ tới mức cả người run lên, lúc này mới nhớ tới vị em họ trước mặt này chính là người tàn nhẫn có thể ôm theo lọ tro cốt của cha mẹ tới trước mặt hội đồng quản trị cạnh tranh quyền nắm giữ công ty. Lời nói của Hướng Đông Tinh trực tiếp khiến lòng Trịnh Quang Minh rơi xuống đáy vực. “Ngay lập tức bãi bỏ chức vụ trưởng phòng bộ phận phụ trách hạng mục của Trịnh Quang Minh, để phó trưởng phòng bộ phận an ninh lên tạm thay.” Hướng Đông Tinh nhẹ nhàng bâng quơ hạ xuống một mệnh lệnh. Tề Đẳng Nhàn nghe vậy thì sửng sốt, loại chuyện làm buôn bán này không phải là thế mạnh của hắn. Trịnh Quang Minh giận dữ nói: “Hướng Đông Tinh, cô đừng có quá đáng! Chúng ta dù nói như nào đi nữa cũng là người thân, cô hướng về người ngoài như vậy….” Hướng Đông Tinh lạnh lùng nói: “Những năm gần đây chuyện anh ăn cây táo, rào cây sung còn ít sao? Có muốn tôi lấy chứng cứ ra cho anh xem trước rồi đưa anh lên tòa án ngồi luôn không?” “Cho anh cái bậc thang thì anh cứ ngoan ngoãn mà xuống đi, không cần thiết phải ở chỗ này lải nhải dài dòng với tôi làm gì.” “Nói thêm nửa câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ khiến anh nửa đời sau vượt qua ở trong ngục giam!” Lời này vừa ra khiến Trịnh Quang Minh cảm thấy từ cổ trở xuống lạnh toát cả người, sợ tới mức run rẩy không dám nói thêm câu nào nữa. Nhóm nhân viên bộ phận phụ trách hạng mục cũng đều có chút há hốc mồm, vừa rồi chính bọn họ đã hung hăng đắc tội với Tề Đẳng Nhàn ở trong phòng bệnh này, nói không ít chuyện cùng với lời cợt nhả. Hiện giờ Tề Đẳng Nhàn trực tiếp trở thành lão đạo của bọn họ, đến lúc đó sẽ bị hắn chỉnh như thế nào đây?!