Chương 17 Triệu Hắc Long Sau khi Tề Đẳng Nhàn đánh ngã Vu Khải Hà, rồi vẫn có thể bình tĩnh hỏi ngược lại hắn ta một câu như vậy. Một câu này không chỉ đánh vào mặt Vu Khải Hà, mà còn là đánh thẳng vào mặt thương hội Hắc Long nữa. Kiều Thu Mộng bị hành động này của Tề Đẳng Nhàn doạ choáng váng, sao anh ta lại lỗ mãng như vậy, còn dám đánh vào mặt Vu Khải Hà nữa? Tuy rằng trong lòng cô cảm động vì Tề Đẳng Nhàn ra tay giúp mình, nhưng đồng thời cũng oán trách hắn làm việc không biết nhìn trước sau. “Hoạ lớn như thế nào mày sẽ biết ngay thôi!” Vu Khải Hà đau tới mức r.ên rỉ mò mẫm trên điện thoại. Hắn ta nở nụ cười dữ tợn nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn: “Hiện tại hai đứa chúng mày quỳ xuống xin lỗi tao thì tao sẽ suy nghĩ lại việc không kinh động tới hội trưởng Triệu.” Kiều Thu Mộng hoảng sợ cuống quýt đi tới giật điện thoại của Vu Khải Hà về tay mình, nói với Têt Đằng Nhàn: “Anh đi nhanh đi!” Tề Đẳng Nhàn lại dùng một từ thế lười nhác cầm lấy điện thoại di động trong tay cô ném trở về cho Vu Khải Hà, nói “Cứ để hắn ta gọi!” Kiều Thu Mộng tức giận suýt ngất ngay tại chỗ, cả giận nói “Anh có biết bản thân mình đang làm cái gì hay không? Chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ như anh mà có thể đắc tội nổi loại người như Triệu Hắc Long sao?” Quần chúng vây xem nghe vậy không ngừng gật đầu, một đám người lấy ánh mắt như đang nhìn người chết xem Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy người này hơn phân nửa là không thể cứu nổi rồi. “Biết rõ Vu Khải Hà là thuộc hạ của Triệu Hắc Long mà cũng dám đánh, tôi thấy hơn nửa là hắn hết đường sống rồi, chuẩn bị lo liệu ma chay đi thôi!” “Hội trưởng Triệu tàn nhẫn độc ác có tiếng, lần trước có một phú thương đắc tội hắn cuối cùng bị đánh gãy tay chân còn phải tự mình bò vào bệnh viện….” “Người dám quang minh chính đại đánh thẳng vào mặt thương hội Hắc Long tôi đã từng thấy qua, chỉ là cỏ trên mộ hắn hiện giờ đã cao hơn ba thước rồi.” Dám ở cửa lớn của thương hội Hắc Long mắng Vu Khải Hà, còn hỏi hắn hoạ này lớn như thế nào, loại hành vi này quả thật khiến người cảm thấy có chút thiểu năng trí tuệ. Tề Đẳng Nhàn nhún vai không lên tiếng chờ Vu Khải Hà gọi điện thoại. Vu Khải Hà cũng không chần chừ, lập tức gọi cho Triệu Hắc Long ở đầu bên kia. “Có người ở cửa thương hội Hắc Long đánh anh? Tôn đại phật ở đâu đến không cho Triệu mỗ tôi chút mặt mũi như vậy?” Thanh âm thản nhiên của Triệu Hắc Long vang lên. “Anh chờ chút, tôi lập tức tới công ty, tôi muốn nhìn xem thử là ai dám kiêu ngạo như vậy.” “Đã nhiều năm rồi cũng chưa có ai dám đánh thẳng vào mặt của Triệu mỗ tôi như vậy đâu!” Sau khi nói xong lời này, Triệu Hắc Long tút một tiếng cúp điện thoại. Trong lòng Vu Khải Hà không khỏi mừng thầm, Triệu Hắc Long đích thân xử lý việc này, đại biểu cho việc anh ta đang cực kỳ tức giận. “Hội trưởng Triệu bảo hắn sẽ tự mình tới xử lý chuyện này, mày nhanh chóng chuẩn bị hậu sự đi là vừa!” Vu Khải Hà cười dữ tợn nói với Tề Đẳng Nhàn. Kiều Thu Mộng sau khi nghe vậy hai mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất lăn ra. Nhân vật như Triệu Hắc Long này cô ta trăm triệu lần đắc tội không nổi, chẳng sợ có phải tập đoàn Kiều thị hay không cũng không đắc tội nổi Triệu Hắc Long hắn! Hiện tại chỉ vì Tề Đẳng Nhàn đánh Vu Khải Hà mà Triệu Hắc Long tức giận như vậy, nên muốn tự mình xử lý chuyện này? Theo quan hệ hiện giờ thì Tề Đẳng Nhàn chính là chồng của cô ta, nếu Triệu Hắc Long thật sự truy cứu, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ tập đoàn Kiều thị gặp tai hoạ ngập đầu. “Tề Đẳng Nhàn, anh thật đúng là biết gây hoạ!” Kiều Thu Mộng cắn răng, nước mắt bắt đầu đảo quanh hốc mắt, trong nội tâm giờ chỉ còn lại tuyệt vọng. Tề Đẳng Nhàn lại là một bộ dáng không sao cả, còn không phải là Triệu cá chạch bị hắn treo trên cột điện quảng trường ba ngày ba đêm sao, có phải là quái vật gì ghê gớm lắm đâu? Nếu Triệu cá chạch dám làm gì hắn, cùng lắm thì lại trói lại cho hắn mua một tặng một, treo sáu ngày đi. Lý Vân Uyển ngồi trong tiệm cà phê cũng hãi hùng khiếp vía, xem tư thế này chỉ sợ là Triệu Hắc Long muốn tự mình tới đây xử lý chuyện này. Tề Đẳng Nhàn ở Kiều gia đã từng mạnh miệng nói, trong từ ngữ lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường bộ dạng Triệu Hắc Long, kết quả là tự rước chế giễu vào người. Nhưng cũng chính mắt Lý Vân Uyển thấy thị trưởng Hoàng Văn Lãng và nhà giàu số một Vương Vạn Kim tự mình đưa Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ không thèm chớp mắt ra khỏi cửa lớn của khách sạn Thiên Địa. Cô ta vừa hãi hùng khiếp vía, đồng thời cũng mong chờ muốn xác định xem là mình nhặt được của hời hay là lỗ vốn đây? “Cậu trai trẻ mau chạy nhanh đi, hội trưởng Triệu cũng không phải người dễ trêu chọc….Cậu mau chóng mua vé máy bay đi nước ngoài đi, ở trong nước chỗ nào cũng không an toàn đâu!” Một người qua đường hảo tâm thấp giọng nhắc nhở một câu. Vu Khải Hà lau máu trên mặt đi, dữ tợn nói với Tề Đẳng Nhàn “Hiện tại muốn chạy trốn không khỏi quá muộn rồi!” “Nếu mày chạy được thì sao, vợ mày không chạy được,toàn bộ Kiều gia lại càng chạy không được!” “Tới lúc đó tao sẽ khiến cả Kiều gia chôn cùng với mày!” Kiều Thu Mộng xanh cả mặt, vì hai ngàn vạn tiền nợ kia thật sự đắc tội thương hội Hắc Long thảm….Sớm biết vậy thì mình đã không cần hai ngàn vạn đó! Một chiếc Rolls-Royce màu đen chậm rãi đi từ đầu đường tới. Lúc Kiều Thu Mộng nhìn thấy chiếc xe này, hai chân không khỏi nhũn ra. “Anh đi trước đi, tôi giúp anh chặn!” Cuối cùng Kiều Thu Mộng vẫn nén sợ hãi lại đứng dậy. Nguyên nhân gây ra chuyện này vốn là thương hội Hắc Long khất nợ Kiều gia hai ngàn vạn, mặc dù sự việc bị Tề Đẳng Nhàn làm ầm lên nhưng cô vẫn biết hiện tại mình nên làm gì. Tề Đẳng Nhàn chỉ là một cảnh ngục nho nhỏ, dưới áp lực của loại quái vật như thương hội Hắc Long sợ là chỉ có kết cục tan xương nát thịt! Nhưng nếu mình ra mặt chịu áp lực, mặc dù tập đoàn Kiều thị sẽ không có quả ngon để ăn nhưng Tề Đẳng Nhàn sẽ có một con đường sống. “Chặn? Cô chặn nổi sao? Cô lấy cái gì chặn?” Mặt Vu Khải Hà dữ tợn hận không thể lập tức ăn tươi nuốt sống hai người họ. Lý Vân Uyển buông ly cà phê xuống, sắc mặt ngưng trọng nhìn chiếc Rolls-Royce kia chậm rãi dừng lại ở ven đường, hít sâu một hơi nói “Cuối cùng Triệu Hắc Long vẫn muốn lộ mặt giải quyết!” “Triệu tiên sinh thật sự tới, mẹ kiếp….chuyện này thật sự kinh động tới Triệu tiên sinh rồi!” “Tôi nghe nói Triệu tiên sinh lập nghiệp dựa vào tiền đen, làm gì cũng tàn nhẫn độc ác, người thanh niên đần độn này chỉ sợ hơn phân nửa rằng sẽ chết trong tay hắn!” “Aiz, chung quy lại vẫn là người trẻ tuổi, lại dám đánh người ở cửa thương hội Hắc Long, còn dùng tư thái kiêu ngạo như vậy, hiện giờ muốn xin lỗi cũng không dùng được.” Sau khi tài xế xuống xe lập tức vòng tới ghế sau của xe Rolls-Royce, mở cửa xe, một tay đỡ trên cửa đỡ khiến người đi ra bị đụng vào đầu. Một đôi giày da đen bóng bước xuống, vững chãi giẫm trên mặt đất phát ra một tiếng vang nhỏ. “Thôi xong, hiện giờ anh muốn chạy cũng không kịp nữa rồi!” Kiều Thu Mộng tuyệt vọng liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nước mắt lại rơi xuống. Tề Đẳng Nhàn lại mặt không biểu tình tay cắm trong túi đứng đó. Vu Khải Hà lập tức vọt tới bên cạnh xe, khom lưng 90° lớn tiếng nói “Hội trưởng Triệu!” Triệu Hắc Long đeo kính râm, một thân tây trang, caravat màu đen từ trên xe đi xuống, trong tay kẹp một điếu xì gà cao cấp, một bộ dáng đại lão giáng lâm. Hắn vừa tới, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, một đám người đều dừng tầm mắt ở trên người hắn. Có một số người vừa hiện thân có thể dùng khí tràng của mình ép tới khiến tất cả mọi người không thở được. Không hề nghi ngờ gì, Triệu Hắc Long chính là người như vậy. Triệu Hắc Long hơi hơi gật đầu, nhàn nhạt nói “Ngẩng đầu lên.” Vu Khải Hà ngẩng đầu lên, lộ ra một mặt già toàn là vết thương có vẻ như cực kỳ chật vật bất kham. Hai mắt của Triệu Hắc Long giấu sau kính râm không khỏi nhướng lên, sau đó nhìn thoáng qua chiêu bài mạ vàng phía sau – – thương hội Hắc Long! Đã nhiều năm, thật sự rất nhiều năm rồi không ai dám gây sự ở chỗ này!