Chương 172 Mọi người cũng đều lạnh lùng nhìn Tề Đẳng Nhàn, cảm thấy hắn có tâm chơi xấu. “Át chủ bài của tôi các người còn chưa kịp nhìn thấy thì nói lời ngu ngốc gì vậy?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi, đầy mặt không để bụng. “Tôi đã nói át chủ bài của cậu là một cây 6 điểm, hiện giờ đã nổ bài rồi.” Diệp Kế Hùng lạnh giọng nói, hai mắt phóng như đao. Từ Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tề Đẳng Nhàn, anh cũng đừng có mà dám chơi nhưng không dám thua! Rõ ràng đã nổ bài rồi còn ở đây làm bộ làm tịch, anh thấy có ý nghĩa gì sao?” Vương Hổ cũng gật đầu, hờ hững nói: “Nếu ai muốn quỵt nợ thì tôi là người thứ nhất sẽ không tha cho hắn! Đã đánh cược thì phải chịu thua, đây là quy củ của sòng bài, thiên kinh địa nghĩa!” Hướng Đông Tinh nhíu nhíu mày không nói gì, Diệp Kế Hùng lại nói cây át chủ bài kia của Tề Đẳng Nhàn là cây 6 điểm, vậy có thể là giả hay không? Cô ta đã không có cách nào tưởng tượng được Tề Đẳng Nhàn còn có thủ đoạn nào chưa bày ra hay không. Lấy 20% cổ phần của tập đoàn Hướng thị ra gần như đã là chuyện ván đã đóng thuyền. “Ngại quá, cây át chủ bài này của tôi lại không phải cây 6 điểm.” Tề Đẳng Nhàn đạm nhiên nói: “Chia bài, hit!” Người chia bài vô cảm trực tiếp phát ra thêm một cây bài, vừa lật lên đã thấy, lại là một cây 2 điểm. Hiện tại Tề Đẳng Nhàn có một cây K, một cây 6 điểm, hai cây 2 điểm, nhìn qua cũng đã 20 điểm, hơn nữa tổng số bài là năm cây, không thể thêm bài nữa. “Trừ phi át chủ bài của cậu là cây A, còn không bất luận là cây nào khác thì đều đã nổ bài!” Diệp Kế Hùng lạnh nhạt nói. Anh ta chắc chắn rằng cây át chủ bài của Tề Đẳng Nhàn là cây 6 điểm. Mọi người cũng đều sôi nổi gật đầu, cảm thấy Tề Đẳng Nhàn chính là thuần tuý muốn quỵt nợ, đang kéo dài thời gian. Nếu cây át chủ bài của Tề Đẳng Nhàn là cây A thì thời điểm hắn có được cây K cũng đã hoàn thành ‘Black Jack’ rồi, hoàn toàn hơn 21 điểm của Diệp Kế Hùng, có thể trực tiếp kết thúc trận thi đấu này, hoàn toàn không cần phải thêm bài. Cây A cũng có thể tính là 11 điểm. Từ Ngạo Tuyết quay đầu cười nói với Hướng Đông Tinh: “Hướng tổng, phiền cô thực hiện lời hứa của mình, rút ra 20% cổ phần của công ty cô tới giao dịch với tập đoàn Từ thị. Trong mắt của Vương Hổ cũng chợt loé quang mang mỉm cười, chờ khi đánh đổ được tập đoàn Hướng thị rồi thì tập đoàn Hổ Môn cũng có thể chia một miếng bánh to. Hơn nữa anh ta cũng có thể thuận lý thành chương thu Hướng Đông Tinh thất thế vào trong ngực, trở thành người đầu tiên trong hậu cung của mình, vậy mới đẹp làm sao? Sắc mặt Hướng Đông Tinh trở nên khó coi hẳn, có chút trách cứ liếc nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái, nếu không phải người này nói quá lên thì chính mình nhiều nhất chỉ mất 10% cổ phần thôi, vậy mà giờ lại thành 20% cổ phần! “Mặt khác, Tề Đẳng Nhàn, anh cũng thua luôn mạng của mình rồi.” Từ Ngạo Tuyết lạnh lùng nói. “Anh tự sát đi, tôi không có hứng chơi chết anh, sẽ làm bẩn tay của tôi.” Vương Hổ cũng nói tiếp. Diệp Kế Hùng đã đứng dậy, nói: “Tôi còn tưởng rằng anh có bản lĩnh như nào, không nghĩ tới chỉ như này? Thật khiến tôi thất vọng! Tôi còn tưởng rằng hôm nay sẽ có cái gì vui chứ.” “Hướng tổng, lần sau lúc nhờ người thì nhớ rõ phải tra thuốc nhỏ mắt trước, đừng để tên lâu la nào hãm hại lừa cô.”