Tuyệt Thế Cường Long

chương 203

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 203 Thẳng đến khi sắp hít thở không thông, lúc này Lý Vân Uyển mới đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó đỏ mặt vội vàng chạy về phòng, đóng sầm cửa lại. Tề Đẳng Nhàn ngồi trên sô pha ngây người gần mười phút, sau đó mới sờ sờ môi mình, tức giận nói, “Sao còn cắn người nữa chứ?!” Có điều, mọi chuyện vừa xảy ra đều rất đáng giá để hồi tưởng. Đôi môi đỏ mọng mềm mại, mềm nhũn, giống như thạch trái cây. Lưỡi chim sẻ kia, hương vị ngọt ngào mềm mại, trơn trượt không rời miệng… Tất cả mọi thứ thật tuyệt vời. “Đáng lẽ mình nên rời khỏi nhà tù U Đô vài năm trước! Treo cổ đánh một đám ông già tuy rằng cũng khá vui vẻ, nhưng làm sao có thể so sánh được với người phụ nữ ảnh hưởng đến tốc độ rút đao của mình nha?” Tề Đẳng Nhàn tự hỏi, nghĩ một hồi liền thậm chí cảm thấy có chút buồn bực. “Khó trách lão già đồ tể kia lại thường xuyên kể mấy câu chuyện, còn một đống người vây quanh nghe!” “Quân phiệt này, học Thương Trụ Vương làm cái gì mà bể rượu thịt rừng. Trước kia mình từng cảm thấy mấy thứ đó thật buồn cười, bây giờ ngẫm lại, mình lại hơi hâm mộ nha!” “Tên hề lại chính là mình?” Tề Đẳng Nhàn cả đêm khó ngủ, thậm chí buổi tối còn dậy tắm nước lạnh mấy lần, thật đúng là còn chưa tự làm mình bị cảm. Ngày hôm sau hắn tinh thần mệt mỏi bò dậy đã nhìn thấy Lý Vân Uyển ở dưới lầu lén lút đi ra từ phòng tắm, trên người chỉ quấn một cái khăn tắm. “Lưu manh, anh có nhìn trộm tôi đúng không!” Lý Vân Uyển sau khi phát hiện Tề Đẳng Nhàn đang nhìn mình, không khỏi tức giận quát lớn. “Tôi không có.” Tề Đẳng Nhàn ho khan một tiếng, quay đầu đi. Có điều, cái đùi trắng nõn kia, thật đẹp nha… Sáng sớm hôm nay, Lý Vân Uyển phát hiện hình như Tề Đẳng Nhàn có hơi ngại ngùng khi đối mặt với cô ấy, đôi khi còn đỏ mặt một chút, nói chuyện cũng không lưu loát như lúc trước. “Quả nhiên là giám ngục nhỏ chưa từng thấy qua việc đời, hừ hừ, sớm muộn gì cũng quỳ gối dưới váy lựu của mình!” Lý Vân Uyển đắc ý nghĩ. Có điều, đêm nay Lý Vân Uyển cũng không khá hơn là bao, dù sao cũng lăn qua lộn lại rất lâu, nếu không phải buổi sáng cô ấy có trang điểm thì cũng không che được quầng thâm. “Này, ngài Tề, hào phóng chút đi, không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao? Có gì đáng ngạc nhiên đâu!” Lý Vân Uyển thoải mái vỗ bả vai Tề Đẳng Nhàn, hào sảng cười nói. “Ha…” Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể cười, không cách nào tiếp lời. Lý Vân Uyển nhìn thấy hắn hiếm khi khó xử, trong lòng cô ấy không khỏi càng thêm đắc ý, cuối cùng cũng có lúc để cho tên này ăn khổ! Tề Bình Nhàn đỡ Lý Vân Uyển đang khập khiễng lên xe, đưa cô ấy về nhà. “Alo, cha?” Ở trên xe, Lý Vân Uyển nhận được điện thoại của cha cô ấy Lý Long Dịch. “Vân Uyển à, sao tối hôm qua con không về nhà? Tối hôm qua con ở đâu?” Lý Long Dịch hỏi. “Dạ … Tối hôm qua con tham dự tiệc sinh nhật của cô Hoàng, lúc sau uống nhiều quá nên con đến nhà Mộng Mộng ngủ.” Lý Vân Uyển không chút do dự nói dối. Lý Long Dịch cũng không hỏi nhiều, chỉ nói, “Vậy bây giờ con mau về nhà đi, có khách đến nhà mình, là anh Giang của con.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio