Chương 222 “Xem mình là nhà giàu nhất nước thật à? Mở mồm là một trăm triệu? Còn cái gì mà mười triệu thôi mà? Đúng là ếch ngồi đáy giếng.” Gương mặt Tề Đẳng Nhàn chỉ toàn sự kinh thường, lạnh nhạt nói: “Biệt thự ông đây đang ở cũng có thể mua hết sản nghiệp y dược của nhà họ Lý, một trăm triệu thì tính là gì?” “Ha ha ha, kẻ ngốc này đầu óc cháy hỏng hết rồi đúng không? Càng nói càng nực cười!” “Sản nghiệp y dược nhà họ Lý ít nhất cũng phải hai ba tỷ, trên đời này có căn biệt thự nào ngang giá chứ?” “Nó ở biệt thự gì? Đừng nói là mấy cái nhà tự xây ở nông thôn nhé!” Lý Thiên Lạc mỉm cười nói: “Không phải không có biệt thự nào đáng giá hai ba tỷ, ví dụ như Vân Đỉnh Thiên Cung ở trong sơn trang Vân Đỉnh – khu biệt thự đứng đầu Trung Hải ngày trước đã được bán với giá hai tỷ.” “Anh Tề sống ở Trung Hải đúng không? Vậy anh ở trong Vân Đỉnh Thiên Cung à? Ha ha ha…” Nói đến đây, Lý Thiên Lạc cũng không nhịn được mà cười phá lên. “Ừ, bị cậu đoán đúng rồi, tôi ở Vân Đỉnh Thiên Cung.” Tề Đẳng Nhàn thản nhiên nói. “Ớ!” Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, sau đó là tràng cười nhạo như sấm. Mặt Kiều Thu Mộng không khỏi đỏ lên. Hôm qua cô ta đưa Tề Đẳng Nhàn quay về sơn trang Vân Đỉnh rồi đi đến cổng ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’. Tề Đẳng Nhàn nói thẻ vào nhà của mình ở trong túi mà túi đã rơi trên thuyền rồi. Hơn nữa, cô ta còn gặp Ngọc Tiểu Long ở nơi đó. Nhìn thái độ của Ngọc Tiểu Long thì chắc là quen biết với chủ nhân của ‘Vân Đỉnh Thiên Cung’. Sau khi bị vạch trần lời nói dối đó, Tề Đằng Nhàn còn dám nói tiếp để lừa người khác, thậm chí còn nói đến hợp tình hợp lý. Cô ta cảm thấy rất mất mặt. “Cười chết, người này nói mình sống trong Vân Đỉnh Thiên Cung! Ồ, để tí tôi đi Bắc Kinh mua Tử Cấm Thành để ở!” “Tử Cấm Thành cái gì chứ? Chúng ta phải ở trong Đại Hội Đường mà các lãnh đạo cấp cao hay họp ấy, thế mới đủ vẻ vang!” “Nếu hắn ở Vân Đỉnh Thiên Cung thì tôi có thể qua Mỹ ở trong Nhà Trắng! Ha ha ha …” Mặt mũi ông Kiều tối đen. Dù sao thì nơi này vẫn có mặt người ngoài, dù thế nào thì Tề Đẳng Nhàn cũng có liên quan đến nhà họ Kiều, nói mấy lời ngu ngốc này chẳng khác nào kéo theo mặt mũi của cả nhà họ Kiều! “Cút ra ngoài, cút ngay cho tao!” Ông Kiều chỉ tay ra cửa lớn, quát to. “Được, vậy tôi xé hợp đồng của tập đoàn nhà họ Hướng nhé!” Tề Đằng Nhàn lẳng lặng lấy một tờ hợp đồng từ trong ngực ra, thản nhiên nói. Thấy Tề Đẳng Nhàn móc hợp đồng từ trong ngực ra chuẩn bị xé bỏ, Kiều lão gia tử không khỏi sửng sốt. “Dự án của tập đoàn Hướng Thị?” “Cái gì? Kiều Thu Mộng thật sự lấy được dự án từ mảnh đất Tân thế kỷ của tập đoàn Hướng Thị?” “Đây là dự án của tập đoàn Hướng Thị đó! Tập đoàn Hướng Thị có thể nói là xí nghiệp đứng đầu thành phố Trung Hải chúng ta!” Sau khi nghe xong lời Tề Đẳng Nhàn nói, mọi người đều không khỏi kinh ngạc.