Chương 260 Phí trước Hướng Đông Tinh chính là vực sâu vạn trượng, chỉ cần nhảy xuống là sẽ xương nát thịt tan. Hướng Đông Tinh nói: “Anh muốn tôi cùng anh ngắm mặt trời lặn, tâm sự với anh, nhưng hiện tại anh muốn tôi đi chết?!” “Không cần phải diễn kịch, tôi biết cô không hề có bất cứ tình cảm gì với tôi cả. Một người phụ nữ có thể ôm theo hũ tro cốt của cha mẹ ở trên hội đồng quản trị tranh quyền thì sao có thể dễ dàng động tâm như vậy?” Vương Hổ châm biếm lắc đầu tiến lên phía trước một bước. “Tôi đã sắp xếp tốt mọi thứ rồi, cô chết rồi, sẽ không có ai nghi ngờ tới trên đầu tôi được.” “Ngay cả tôi có bị liên lụy đi nữa thì cũng sẽ có người thay tôi gánh trách nhiệm này.” “Dù tập đoàn hướng thị có giãy giụa như nào đi nữa thì cũng vô dụng thôi, chẳng sợ cô không chết đi nữa thì cũng sẽ tan xương nát thịt dưới liên thủ của hai thế lực lớn là tập đoàn hổ môn và tập đoàn từ thị thôi.” “Cho nên là, an tâm chịu chết đi!” “Nguyện cho cô kiếp sau có thể trở thành người phụ nữ yêu tôi.” Vương Hổ tiến lên phía trước hai bước đối mặt với Hướng Đông Tinh, trên mặt là thần sắc lãnh khốc không thể nói hết. Cuối cùng Hướng Đông Tinh cũng lạnh mặt lại, cô ta biết bản thân hiểu lầm Vương Hổ, cũng lãng phí lời hay của Tề Đẳng Nhàn. “Vương tổng thật đúng là lãng mạn, vì theo đuổi hướng tổng của chúng tôi mà có thể mời cô ấy tới đỉnh Vân Đỉnh Sơn ngắm mặt trời lặn nha!” Lại ngay lúc này vang lên một trận thanh âm lười nhác, có người đi tới đài ngắm cảnh bên cạnh vực sâu này. Vương Hổ đột nhiên ngẩn ra, quay đầu thấy là Tề Đẳng Nhàn thì khiếp sợ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?” “Nhà tôi ở ngay sơn trang Vân Đỉnh, sao tôi lại không thể ở đây được?” Tề Đẳng Nhàn chậm rãi nói đi lên phía trước. Hướng Đông Tinh nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn thì vui mừng ra mặt, cô ta không nghĩ tới Tề Đẳng Nhàn sẽ xuất hiện vào lúc này! Tề Đẳng Nhàn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy trên mặt Hướng Đông Tinh có sắc thái khác với mặt liệt thường ngày như vậy. Hướng Đông Tinh vân luôn lạnh như băng, tựa như người mày không có tình cảm vậy. “Nếu cậu cũng tới thì hai người chết chung một chỗ cũng tốt.” Vương Hổ mặt vô biểu tình nói, vỗ vỗ tay. Từ trong rừng cây chui ra vài người. Tề Đẳng Nhàn hơi mỉm cười nói: “Ai chết ở đây còn chưa chắc chắn được đâu!” Hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Hướng Đông Tinh chắn cô ta ở phía sau, lạnh nhạt đánh giá Vương Hổ và các thuộc hạ của anh ta. Mấy tên thuộc hạ mà Vương Hổ mang tới này đều rất đô con, bên hông hơi cộm lên, hiển nhiên là súng ngắn. Nếu thật sự ra tay ở mảnh đất trống như này, Tề Đẳng Nhàn còn phải bảo vệ Hướng Đông Tinh, có thể thu phục được hay không thì đúng là khó nói. Vương Hổ nâng tay phải của mình lên, nói: “Tôi cho cậu một cơ hội, đẩy Hướng Đông Tinh xuống dưới, tôi tha cho cậu một mạng!” “Đẩy mẹ anh đấy mà đẩy? Đầu óc có bệnh?” Tề Đẳng Nhàn nhíu mày mắng. Tay phải Vương Hổ nâng lên lập tức chém xuống, nhưng chính lúc này lại nghe thấy thanh âm bước lên bậc thang.