Chương 272 Sắc mặt Bàng Tú Vân biến đổi, cả giận nói: “Cậu là cái đồ phế vật, ngay cả việc nhỏ như này cũng không làm được sao? Tôi thấy chính là do cậu hợp tác với Hướng Đông Tinh lừa tiền của Kiều gia chúng ta thì có!” Sắc mặt Kiều Quốc Đào không vui vẫy vẫy tay, nói: “Lúc trước Đẳng Nhàn đã nói qua khối đất này sẽ đáng giá nhưng mọi người đều không tin tưởng, bao gồm cả tôi với bà ở trong đó, hiện tại còn nói cái gì?” Kiều Thu Mộng cũng thở dài: “Mẹ, khối đất này khẳng định là không thể trở về được nữa, chẳng sợ bình thường Tề Đẳng Nhàn có quan hệ tốt với Hướng tổng như nào đi chăng nữa thì Hướng tổng cũng sẽ không gật đầu đâu.” “Vậy nghĩ cách đạt thành hợp tác với tập đoàn Hướng thị, bắt được một tấm vé vào cửa phân chia khối đất này, đây chính là cơ hội tốt, trăm triệu không thể bỏ lỡ!” Bàng Tú Vân gấp đến mức vò đầu bứt tai. Trong lòng bà ta hối hận không thôi, nếu biết trước vậy thì đã nghe theo Tề Đẳng Nhàn rồi, tuỳ tiện giữ lại trong tay mấy chục mẫu cũng được, hiện tại cũng có thể phất lên rất nhanh đó! Tròng mắt Bàng Tú Vân chuyển động nhìn về phía Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng rồi, không phải lúc trước cậu thu mua đất trong tay nhóm thân thích sao? Tổng cộng cũng phải hai trăm mẫu đi?” “Đúng rồi, cũng đều cho Hướng tổng toàn bộ rồi.” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói. “Cậu….Cậu cậu cậu….Cậu là cái đồ phế vật không có tiền đồ! Cậu biết rõ miếng đất kia sẽ rất đáng giá, vậy mà còn chắp tay nhường cho người ngoài?” Bàng Tú Vân tức đến mức muốn hộc máu. Kiều Quốc Đào lại hung hăng vỗ xuống bàn một cái, lạnh lùng nói: “Tú Vân, miếng đất kia là của Đẳng Nhàn, nó muốn xử lý thế nào là việc của nó, bà không cần phải xen vào!” “Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh*.” Đắc chi ngã hạnh, thất chi ngã mệnh: nó được hiểu nôm na với câu ‘May thì được, không thì là số phận’. “Nếu chúng ta đã không có mệnh phát tài này thì cũng chỉ có thể nhận!” Tề Đẳng Nhàn cười cười, hắn cảm thấy loại tâm tính này của Kiều Quốc Đào rất tốt. Kiều Thu Mộng một câu cũng không nói, lúc này cô ta lại có cảm giác áy náy không chỗ dung thân ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn! Kiều gia vuột mất một cơ hội phất nhanh khiến Tề Đẳng Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ, dù sao những lời nên nói cũng đã nói, bọn họ không nghe thì có biện pháp nào đâu? Nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn gọi một cuộc điện thoại tới Tianlai Capital để quản lý cao cấp trong công ty nhìn thử xem có hạng mục nào thích hợp để phân cho tập đoàn Kiều thị hoặc là vài mẫu đất nhỏ hay không. Thật ra trong tay hắn còn một trăm mẫu đất nhưng đã đồng ý để cho Lý Vân Uyển tới xử lý rồi nên đương nhiên không thể đổi ý thu về được. Kết quả nghe thấy quản lý nói Hướng Đông Tinh đã sắp xếp xong rồi. Cái này khiến cho Tề Đẳng Nhàn cảm thấy Hướng Đông Tinh là một người có EQ cao. Cũng bởi vì tin tức này mà Tianlai Capital bỗng nhiên thành danh sau một đêm. Công ty vốn không có người chú ý tới sau khi có tin tức nháy mắt biến thành bánh trái thơm ngon, người tới muốn nhận lời hoà đàm hợp tác nhiều như cá diếc qua sông. “Oa, ngài Tề, anh cũng ghê gớm quá rồi, có thấy tin tức hôm nay không? Thung lũng giết người thật sự trở thành con đường hoàng kim rồi!” Lý Vân Uyển gọi điện cho Tề Đẳng Nhàn, vui mừng tới mức không sao tả được. Tuy rằng lúc trước cô ta nhất mực tin tưởng nghe theo Tề Đẳng Nhàn nhưng trước khi sự việc chưa được chính phủ chứng thực làm rõ thì hết thảy vẫn chỉ là vẽ một cái bánh lớn để đấy, nhưng hiện tại đã được chứng thực xong xuôi rồi. Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Tôi nhìn thấy rồi, cô cứ an tâm làm tốt quy hoạch của mình là được.”