Hai đầu gối của Thiên Lang trực tiếp mềm nhũn quỳ xuống trước mặt hắn, một câu cũng không nói được thành lời. Một màn này khiến người xem trực tiếp ngây ngẩn cả người. Từ Ngạo Tuyết cũng chấn động, sau đó giận dữ hét: “Thiên Lang, anh làm gì đó, sao anh có thể quỳ xuống trước mặt hắn như vậy?!” Cả người Thiên Lang run rẩy, Tề Đẳng Nhàn duỗi tay cầm quả lựu đạn trong tay anh ta tới. Sau đó hắn tiện tay ném tới dưới chân Từ Ngạo Tuyết! Từ Ngạo Tuyết và Vương Hổ nháy mắt sửng sốt, đầu óc trống rỗng, người ở xung quanh đã theo bản năng né ra xa hơn, có người còn trực tiếp nằm ngã xuống đất. Nhưng tiếng nổ mạnh đoán trước không hề xảy ra, mười giây trôi qua, quả lựu đạn kia vẫn còn an tĩnh nằm trên mặt đất. “Trên thế giới này nào có ai lại không muốn sống đâu?” “Người chân chính không muốn sống thì sẽ dùng một quả lựu đạn giả tới hù dọa người hả?” Tề Đẳng Nhàn như cười như không nhìn Thiên Lang quỳ rạp dưới đất, chậm rãi nói. Mọi người lắp bắp kinh hãi, quả lựu đạn vừa rồi Thiên Lang kéo chốt an toàn kia thực chất chỉ là một quả lựu đạn giả mà thôi?! Cả người Thiên Lang run lên, sắc mặt tái nhợt không nói gì. Anh ta dùng phương pháp treo lựu đạn đầy người này hoành hành một phương, tự xưng là không muốn sống, ai thấy anh ta cũng đều phải né xa ba thước. Nhưng hiện tại, anh ta lật xe. Tề Đẳng Nhàn nhìn thấu được kỹ xảo của anh ta. “Giả?” Lá gan của Hướng Đông Tinh không nhỏ đi đến bên cạnh quả lựu đạn,khom lưng nhặt quả lựu đạn kia lên. Sắc mặt Từ Ngạo Tuyết cực kỳ khó coi, Vương Hổ động dạng cũng không chạy thoát được, vừa rồi lúc Tề Đẳng Nhàn tiện tay ném quả lựu đạn kia lại đây suýt chút nữa doạ cho mấy người anh ta tiểu ra quần. “Cho nên tôi bảo cô não tàn, không chịu làm buôn bán, tiêu nhiều tiền như vậy lại mời tới một tên chỉ được mã ngoài như vậy.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Từ Ngạo Tuyết nhàn nhạt nói, trên mặt hắn là khinh thường và khinh miệt. Sắc mặt của Từ Ngạo Tuyết bị lời này của Tề Đẳng Nhàn làm cho tức giận đến mức đỏ bừng, đời này cô ta còn chưa từng bị ai chế nhạo như vậy đâu. Kiều Thu Mộng ở một bên lại khiếp sợ với dáng vẻ gan dạ sáng suốt của Tề Đẳng Nhàn, đồng thời cũng kinh ngạc với việc hắn dám chính diện đối đầu với Từ Ngạo Tuyết như vậy. “Há mồm.” Tề Đẳng Nhàn nhìn Thiên Lang quỳ trên mặt đất, cười lạnh nói. Thiên Lang nghẹn khuất đầy mặt nhưng vẫn há mồm ra. Tề Đẳng Nhàn tiện tay nhét luôn quả lựu đạn vào miệng anh ta, cười nói: “Nhưng quả lựu đạn này lại là thật nha, anh đến cắn cho chặt vào! Chốt an toàn dưới bể bơi rồi, anh xuống chậm rãi tìm đi, nếu trong lúc đó buột miệng bị nổ chết thì cũng đừng trách tôi.” Cả người Thiên Lang run lên, hàm răng cắn chặt mảnh đạn bảo hiểm, một khi mảnh đạn bảo hiểm này văng ra thì quả lựu đạn kia sẽ lập tức phát sinh nổ mạnh. Tề Đẳng Nhàn cười nhạt nâng Thiên Lang từ trên mặt đất dậy, nói: “Anh tự nhìn anh xem, cũng có một người trong tên có chữ Lang giống anh, nhưng Tham Lang người ta kiêu ngạo hơn anh nhiều, mông ngồi xuống cũng là đầu đạn hạt nhân hàng thật giá thật đâu.” Nói xong lời này, hắn lại tháo thêm một quả lựu đạn từ trên ngực Thiên Lang xuống. Trong lòng anh ta treo này kia đều là lựu đạn thật, trong đó chỉ có hai quả là giả để anh ta chuyên môn dùng để hù dọa người ta. Cả người Thiên Lang run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo cắn chặt quả lựu đạn lao xuống bể bơi, quần áo cũng không cởi mà tùm một tiếng trực tiếp nhảy xuống, bắt đầu tìm kiếm chốt an toàn. Tề Đẳng Nhàn cầm theo quả lựu đạn mới thong thả ung dung đi về phía Sở Băng. Sở Băng hồi phục tinh thần lại từ trong khiếp sợ, hoảng sợ lùi về sau hai bước, cả giận nói: “Cậu muốn làm gì? Cậu đừng có mà tới đây!” “Bang!” Ngón cái của Tề Đẳng Nhàn câu nhẹ một cái, tiện tay rút luôn chốt an toàn vứt xuống đất, ý cười đầy mặt đi về phía trước. “Đừng chạy mà, cô cảm thấy là cô trốn nhanh hay là lựu đạn tôi ném tới nhanh hơn đây?” “Phạm vi nổ mạnh của một quả lựu đạn là từ ba đến năm mét, cô ước lượng trước một tý đi?” Sở Băng sợ tới mức hai chân run rẩy, không dám di chuyển thêm một bước.