Nghĩ đến đây, Dương Quan Quan thở dài một tiếng, đây chính là hiện trạng của Hoa quốc. “Dán lên rồi, đã đóng cửa! Không tồi!” “Hahaha, Tư Bản Thiên Lại? Công ty giá trị mấy chục tỷ? Còn không phải là muốn niêm phong thì niêm phong sao?” “Ai bảo anh ta chọc vào người không nên chọc, ông chủ là thiểu năng, cả công ty đều phải gặp họa.” Lúc này cấp dưới của cục trưởng Cao đều bắt đầu chế giễu hắn. Có một số người chính là tiểu nhân, không nhìn nổi người khác sống tốt, thấy người khác gặp nạn, bọn họ ngược lại càng hả hê. Mặc Lý Vân Uyển trở nên khó coi, nói: “Tề Đẳng Nhàn, chúng ta làm thế nào bây giờ?” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Chả làm thế nào cả, bọn họ muốn niêm phong thì để bọn họ niêm phong! Chỉ là, lát nữa đã không còn dễ xé xuống nữa rồi!” Giọng nói của hắn lạnh băng, ánh mắt lướt qua cục trưởng Cao. Dương Quan Quan khổ tâm nói: “Anh đừng nói linh tinh nữa, tôi còn tưởng hôm nay chủ tịch tỉnh thật sự đến thị sát, ai ngờ là người khác đến gây sự…” Đúng lúc này, điện thoại cục trưởng Cao vang lên. Cục trưởng Cao đang định đưa Tề Đẳng Nhàn đi, nhưng ông lại vẫy vẫy tay, nhấc máy, cười nói: “Hướng tổng?” “Cục trưởng Cao, nghe nói ông đang gây sự với Tư Bản Thiên Lại?” Giọng nói lạnh lùng của Hướng Đông Tinh truyền đến. “Nào có gây sự? Tôi chỉ là làm công việc của mình, Hướng tổng nói đùa rồi!” Cục trưởng Cao nói. Nói được một lúc, ông ta bắt đầu trốn tránh trách nhiệm. “A… Hướng tổng, chuyện này à, chúng tôi điều tra rõ ràng rồi nói tiếp!” “Đây là nhiệm vụ từ phía trên, tôi cũng không có cách nào từ chối, tôi nhất định sẽ nghĩ cách giải quyết vấn đề sớm.” “Hahaha, Hướng tổng khách sáo quá rồi… Yên tâm yên tâm, không có vấn đề gì lớn đâu, tôi sẽ thả người ngay lập tức.” Nói dứt lời, cục trưởng Cao liền ngắt điện thoại. Chuông điện thoại Tề Đẳng Nhàn lập tứ vang lên, bắt máy xong lập tức nghe thấy tiếng quát của Hướng Đông Tinh từ đầu bên kia: “Có chuyện gì vậy, sao lại chọc vào Dương Văn Khải?!” Tề Đẳng Nhàn không kiên nhẫn, nói: “Được rồi được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, cô cứ yên tâm mà xem, không cần gấp.” “Anh…” Hướng Đông Tinh tức giận, đang định quát mắng, Tề Đẳng Nhàn đã cúp điện thoại. Khiến Hướng Đông Tinh lập tức ngẩn người, sau đó hung hăng ném điện thoại lên bàn, tên chết tiệt này, không làm người khác bớt lo được mà, hơn nữa thái độ còn không nghiêm chỉnh một chút nào! “Đi thôi, Tề tổng, đi đến cục cùng chúng tôi một chuyến, tiếp nhận điều tra!” Cục trưởng Cao nói. “Được.” Tề Đẳng Nhàn nhe răng ra cười, lộ ra một nụ cười vô cùng ấm áp. Trong lòng cục trưởng Cao không một chút áp lực nào, đến cả Hướng Đông Tinh còn đối phó được rồi, còn sợ cái gì nữa? Tề Đẳng Nhàn chỉ là con cá nằm trên thớt mà thôi. Lý Vân Uyển cắn răng, nói: “Cục trưởng Cao, sau khi chuyện này kết thúc, tổn thất mà ông gây ra cho công ty, ông phải suy nghĩ cẩn thận đấy!” Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh nói: “Đi thôi, đừng dài dòng với ông ta nữa, niêm phong đã dán lên rồi, tôi không để ông ta sẽ xuống dễ dàng như thế đâu.” “Còn muốn xé xuống?” “Hahaha, niêm phong đương nhiên không dễ xé.” “Nhưng tôi thấy, quần tất của Lý tổng có vẻ dễ xé đấy.” Cục trưởng Cao cười nói, vừa nhìn đôi chân thon dài của Lý Vân Uyển, vẻ mặt vừa không đúng đắn chọc ghẹo. “Lão tạp mao, ông nói cái gì?!” (* 老杂毛: Lão tạp mao – ý chỉ người già rồi còn không đứng đắn) Tề Đẳng Nhàn khựng lại, quay đầu hung ác nhìn ông ta nói.