Chương 462 “Vân Đỉnh Thiên Cung của tôi, là nơi có thể nói đến là đến, nói đi là đi sao?” Tề Đẳng Nhàn trả lời bằng một câu không liên quan. Lý Vân Uyển dở khóc dở cười, cảm thấy thật là đường đột, ngày hôm qua cô ta bị Tề Đẳng Nhàn dưới cơn giận dữ mang theo về nhà, sau đó đầu óc cô ta cũng không nhanh nhạy, mơ màng hồ đồ, ỡm ờ liền đi theo. Tuy rằng hôm nay là thứ hai, nhưng cũng may đang trong kỳ nghỉ, tính cả cuối tuần là ba ngày, không cần đi làm. Nếu không, Lý Vân Uyển thật sự không biết một chuỗi dấu vết như bị chó gặm trên cổ của mình nên bị che lấp như thế nào. Thời điểm hai chân Lý Vân Uyển chạm đất, cảm giác như là đạp lên bông, gần như đứng không vững, vừa bước một bước liền có một loại cảm giác tê liệt kỳ quái. Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng đi không được tự nhiên của cô ta, không hề có lương tâm mà cười ha ha. “Cái không có lương tâm nhà anh, còn không phải bị anh làm hại? Lại cười nữa bà đây liền đánh chết anh!” Lý Vân Uyển tính tình nóng nảy giận dữ hét. “Không cười không cười, chỉ là cảm thấy tư thế đi đường của cô rất thú vị, như một con chim cánh cụt vậy.” Tề Đẳng Nhàn nén cười đi đến. Lý Vân Uyển vừa định nổi giận liền bị hắn chặn ngang bắt lấy cả người, sợ tới mức kinh hô một tiếng, vội vàng duỗi tay ôm lấy cổ hắn. Lý Vân Uyển bĩu môi, nhìn thoáng qua “chứng cứ phạm tội” mà tối hôm qua Tề Đẳng Nhàn lưu lại, lạnh giọng nói: “Xem chuyện tốt anh làm đi, hôm nay tôi phải mặc như nào? Tôi không có nổi một bộ quần áo ở nơi này!” Trên người cô ta bây giờ là áo sơ mi của Tề Đẳng Nhàn,cặp chân dài bóng loáng cứ như vậy mà lõa lồ ra bên ngoài, làm người ta nhìn mà nước miếng chảy ròng ròng. Quần áo ngày hôm qua mặc đều bị xé cho rách tung toé, có thể tưởng tượng được tối hôm qua sau khi tiến vào phòng, tình hình chiến đấu dữ dội kịch liệt như nào. “Một lát nữa tôi ra ngoài mua cho cô.” Tề Đẳng Nhàn thề son sắt bảo đảm. “Nhìn không ra được anh cũng rất thô lỗ!” Lý Vân Uyển duỗi tay chọc lên trán Tề Đẳng Nhàn một cái, nhẹ nhàng nói. Tề Đẳng Nhàn thả Lý Vân Uyển trong phòng khách, bản thân hắn vào trong phòng bếp làm bữa sáng, hoặc là nói, lúc này đã không thể gọi là bữa sáng, mà là cơm trưa. Lý Vân Uyển nửa nằm ở trên sô pha, hếch hếch cằm, khóe miệng nở một nụ cười có chút ngọt ngào. —— Chuyện này có được tính là nhặt của hời thành công không? —— Những cô gái mập mờ trước đây hình như đều đang cò kè mặc cả với thương nhân. —— Ngày hôm qua đã giải quyết dứt khoát, xem như nhặt được bảo vật mà bản thân mong muốn. Bữa sáng được làm tương đối đơn giản, nhưng rất dụng tâm, Lý Vân Uyển có thể cảm nhận được trong đó sự quan tâm và dịu dàng dành cho bản thân. “Ngày hôm qua quá dã man, thật xin lỗi, tôi thừa nhận tôi chưa hiểu việc đời… Huống chi, cô còn là một cô gái xinh đẹp như vậy.” Tề Đẳng Nhàn có chút ngượng ngùng mà nói với Lý Vân Uyển. Sắc mặt Lý Vân Uyển lập tức đỏ bừng, hơi hơi cắn răng, cái tên EQ thấp này, loại chuyện này đã qua rồi thì đừng nói lại, còn phải trịnh trọng nói một lần, thậm chí xin lỗi? Này này này, người cũng để cho anh chọc rồi, anh còn xin lỗi cái gì? Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần pháp luật làm gì?