Tuyệt Thế Cường Long

chương 466

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 466 Dương Quan Quan nhẹ nhàng kéo ống tay áo Tề Đẳng Nhàn, sau đó hơi hơi lắc đầu, tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ tủi thân nhưng cô ta không muốn gây chuyện. Vương Đông đứng bên cạnh Dương Phỉ Phỉ hiển nhiên không phải người dễ trêu chọc, một câu là có thể làm cho cửa hàng trưởng xem như thánh chỉ, tất nhiên là có địa vị rất cao. “Cô sợ cái gì?” “Chuyện này tôi quản, không cần cô ngăn cản!” “Thành thành thật thật câm miệng, hôm nay tôi muốn dạy cho bọn họ bài học nên tôn trọng người khác như thế nào!” Tề Đẳng Nhàn hất tay Dương Quan Quan ra, lạnh giọng quát lớn. Dương Quan Quan bị khí chất này của hắn dọa sợ rồi, lộ ra biểu tình mềm yếu khi đối mặt với Dương Phỉ Phỉ, không dám nói lời nào. Tề Đẳng Nhàn nhìn dáng vẻ im lặng của cô ta, cảm thấy có hơi buồn cười, hay là Dương Quan Quan này ăn cứng không ăn mềm, sợ người khác quát mình? Vậy thì về sau, hắn cần phải uy hiếp cô ta mới được, miễn cho cô ta cả ngày đấm đấm đá đá hắn, cái này cần phải thay đổi. “Tôn trọng?” “Ha ha ha, anh cảm thấy dựa vào cái gì mà tôi phải tôn trọng một đứa con hoang?” “Còn có anh, anh cho rằng bản thân mình là ai, muốn ra mặt giúp đỡ cô ta?” “Có thể làm Triệu Hắc Long nể mặt anh, anh cảm thấy bản thân được xem như một người có tiếng nói?” Sau khi Dương Phỉ Phỉ nghe được những lời Tề Đẳng Nhàn nói, điên cuồng cười ha ha, gương mặt đầy vẻ khinh thường và ngạo mạn. Vương Đông cũng nhịn không được lắc đầu mỉm cười, vây mà lại có người nói muốn dạy cho cậu ta học cách tôn trọng người khác như thế nào? Buồn cười, buồn cười! “Xem ra cha mẹ cô thật sự không dạy dỗ cô cho tốt, người nhà họ Dương ở Thượng Hải cũng chỉ có trình độ như vậy?” Tề Đẳng Nhàn nói. Dương Phỉ Phỉ không để ý tới hắn, quay đầu nói với Vương Đông: “Vương thiếu, đứa con hoang kia thích bất cứ món đồ nào trong trung tâm thương mại thì cũng đừng bán cho cô ta, tôi sẽ bỏ tiền ra mua tất!” Vương Đông gật gật đầu, nói: “Dương tiểu thư muốn làm như thế nào thì cứ làm, tôi sẽ dùng toàn lực ủng hộ Dương tiểu thư.” Dương Quan Quan có hơi đau đớn nói: “Tại sao? Tại sao chị không muốn buông tha cho tôi!” “Tôi cũng đã rời khỏi Thượng Hải nhiều năm như vậy, thậm chí còn chạy ra nước ngoài ở mấy năm!” “Dù cho có nói như thế nào, chúng ta cũng là người thân mà! Tại sao cứ muốn tra tấn tôi?!” Dương Phỉ Phỉ lãnh ngạo mà nhìn cô ta, nói “Tại sao à? Chính cô hiểu rõ trong lòng!” “Từ bỏ quyền kế thừa tài sản của cô, tôi có thể suy xét buông tha cho cô, cái túi này cũng nhường cho cô.” “Tài sản của nhà họ Dương chúng tôi không phải thứ đứa con hoàng nho nhỏ như cô có thể mơ ước!” Dương Quan Quan lại cắn răng nói: “Dựa vào cái gì? Tôi cũng là người nhà họ Dương, dựa vào cái gì mà tôi phải từ bỏ? Tôi ở nhà họ Dương bị các người bắt nạt nhiều năm như vậy, dựa vào cái gì muốn tôi phải làm theo ý các người?!” Dương Phỉ Phỉ cười lạnh nói: “Vậy đừng trách chúng tôi không bỏ qua cho cô, không chỉnh cô đến chết thì chúng tôi sẽ không dừng tay! Cô nên học bà mẹ đê tiện của mình, mai danh ẩn tích sớm một chút.” Cả người Dương Quan Quan đều trở nên suy sụp, đối mặt với người nhà họ Dương ở Thượng Hải, trong nội tâm cô ta chỉ có cảm giác vô cùng bất lực!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio