Chương 507 Lời này của hắn khiến cho các giám đốc ngân hàng ở xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau, có ai lại nói như vậy không? “Hừ! Chỗ này không chào đón mày, cút ra ngoài đi!” Tôn Học Văn lạnh lùng quát lên, nhưng khi nói chuyện thì giọng nói vẫn có hơi run rẩy, rõ ràng là do sợ hãi gây nên. Hôm qua Tề Đẳng Nhàn đã ra tay rất tàn nhẫn với anh ta, anh ta thực sự lo sợ cái tên Tề Đẳng Nhàn này sẽ khinh suất và đuổi đến hẳn bệnh viện để đánh mình thêm trận nữa. Tề Đẳng Nhàn cười nói: “Chúng ta có vấn đề cần phải giải quyết mà, không thể cáu kỉnh như một đứa trẻ được, có đúng không nào?” Vẻ mặt của Tôn Học Văn tối sầm lại, anh ta đã bị thương thành như thế này rồi, hai tay quấn lại như xác ướp, trên mặt cũng toàn là vết thương, làm sao có thể giải quyết đàng hoàng được nữa? “Quả nhiên là cái tên này đã bị khoản vay đó bóp chẹt rồi, bây giờ trong tay không có tiền, không thể điều hành công ti nên biết đường đến cầu xin tha thứ rồi!” “Sớm biết có lúc này thì tại sao lúc đầu lại làm thế? Vậy mới nói bốc đồng đâu phải là chuyện gì tốt, đắc tội với người khác thì đến cuối cùng người chịu thiệt vẫn là mình thôi.” “Đánh người ta thành như thế này rồi mà còn muốn giải quyết à? Tôi thấy cậu ta đang nằm mơ giữa ban ngày thì có!” Các giám đốc ngân hàng đều liên tục chế nhạo, họ đã đoán ra được lý do tại sao Tề Đẳng Nhàn lại đến đây. Tôn Học Văn lạnh lùng nói với Tề Đẳng Nhàn: “Mày đến đây vì chuyện khoản vay hai trăm triệu phải không?” Tề Đẳng Nhàn nói: “Đúng vậy…” Tôn Học Văn nói: “Chẳng những không vay được hai trăm triệu từ ngân hàng của tao mà mày cũng không vay được từ ngân hàng khác có đúng không?” Tề Đẳng Nhàn thành thật gật đầu: “Đúng vậy, thế nên tôi mới không đợi được nữa mà đến thăm giám đốc Tôn này!” Nụ cười của Tôn Học Văn trở nên rất đắc ý, anh ta nói: “Ồ? Bây giờ biết chịu thua rồi đấy à? Thế mà ngày hôm qua mày làm thế nào đây!” Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ tôi mới nghĩ lại, ngày hôm qua tôi xuống tay có hơi nặng, cơ mà ở tình huống lúc đó thì quả thực là tôi nên ra tay.” Gương mặt của Tôn Học Văn ngay lập tức trở nên vô cùng khó coi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nói cái gì?” “Đừng mãi lăn tăn những chuyện đã qua nữa, bây giờ chúng ta hãy giải quyết những vấn đề mới đi. Giám đốc Tôn, phải làm thế nào thì anh mới cho công ty chúng tôi vay hai trăm triệu?” Tề Đẳng Nhàn nhàn nhạt hỏi và mỉm cười, trông bộ dạng rất thành thật và khách sáo. Nếu như nhìn thấy bộ dạng này của hắn, đoán chừng Lý Vân Uyển sẽ cảm thấy vô cùng ớn lạnh, cô ấy là người hiểu rõ nhất chuyện cái tên này hai mặt như thế nào. “Tên họ Tề kia, nói thật với cậu nhé, nếu như giám đốc Tôn không chịu tha thứ cho cậu thì cậu sẽ không vay được tiền từ bất cứ ngân hàng nào đâu!” “Ngân hàng của chúng tôi nhất quán với suy nghĩ của giám đốc Tôn. Nếu như ngài ấy không gật đầu thì chúng tôi cũng sẽ không cho vay.” “Không sai, chúng tôi đều ủng hộ giám đốc Tôn!” Các giám đốc ngân hàng đến thăm Tôn Học Văn đều nhao nhao lên tiếng và bày tỏ rằng mình ủng hộ Tôn Học Văn.v