Chương 515 “Chủ tịch Tôn, có chuyện gì thế?!” Có một giám đốc ngân hàng không kìm được mà khẽ giọng hỏi. “Chú ơi, sao chú còn chưa trừng phạt tên du côn này đi?!” Tôn Học Văn lớn giọng hét lên, cảm thấy mình đã phải chịu thiệt thòi. Tôn Hưng Chương lại giận dữ nói: “Ngậm miệng lại cho ta!” Sau khi nói xong những lời này, ông ta hít sâu vào một hơi và nói: “Thông báo xuống dưới, lập tức phê duyệt tất cả các khoản vay củaTianlai Capital, nhất định không được có sai sót gì, trong một giờ đồng hồ phải xử lí ổn thỏa cho tôi!” Mọi người nghe thấy thế thì bỗng chốc sững sờ ngay tại chỗ. Ban nãy Tôn Hưng Chương còn hung hăng muốn khiến Tề Đẳng Nhàn phải trả giá, nhưng sau khi nghe xong một cuộc điện thoại thì đã ngay lập tức đổi ý? Đây là có chuyện gì thế? “Ngay lập tức xóa bỏ chức vụ giám đốc chi nhánh thứ hai ngân hàng Trung Hải của Tôn Học Văn, tiếp nhận sự điều tra của các bộ phận liên quan.” Vẻ mặt Tôn Hưng Chương chán chường và ra lệnh như thể nhà đang có tang vậy. Lúc này mọi người mới hoàn hồn lại, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc và nhìn Tề Đẳng Nhàn. Rõ ràng là chỉ có chủ tịch tỉnh mới có thể khiến Tôn Hưng Chương phải chịu khuất phục như thế, bắt Tôn Hưng Chương phải vả mạnh vào mặt chính mình! “Ôi trời ơi, cuộc gọi ban nãy của cậu ta thực sự gọi đến chỗ của chủ tịch Dương à?!” “Tôi thấy quá nửa là như thế rồi, nếu không thì sao chủ tịch Tôn lại có thể thay đổi nhanh như thế được?” “Tuyệt đối không thể đắc tội với tên này được, sau này chúng ta phải nghĩ cách lấy lòng và nịnh nọt cậu ta mới được!” Các giám đốc ngân hàng đang có mặt ở đó đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy da đầu mình có hơi tê dại. Thế mà Tề Đẳng Nhàn lại có năng lực kiện lên tận trời như vậy, thế thì mấy con tôm tép như bọn họ có thể làm gì hắn được chứ? Nếu như thực sự chọc giận Tề Đẳng Nhàn thì sẽ không ai có kết cục tốt cả! Sau khi nghe thấy mệnh lệnh của Tôn Hưng Chương, Tôn Học Văn vẫn còn chưa hiểu ra, anh ta tức giận gầm lên: “Chú, dựa vào cái gì chứ? Tại sao lại phải làm như thế?” Tôn Hưng Chương sầm mặt nói: “Ban nãy người gọi điện thoại cho ta là thư kí Ngô dưới trướng của chủ tịch Dương, cháu nói xem tại sao ta lại phải làm như thế?” Tôn Học Văn bỗng chốc ngẩn người và không nói được thêm câu nào nữa, thậm chí còn sợ đến mức run lên cầm cập. “Tôi muốn nhìn thấy khoản vay càng sớm càng tốt, hy vọng rằng hiệu quả làm việc của chủ tịch Tôn có thể khiến tôi hài lòng.” Tề Đẳng Nhàn liếc nhìn Tôn Hưng Chương một cái và nhàn nhạt nói. “Tề tổng yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng giải quyết thỏa đáng.” Khóe miệng Tôn Hưng Chương giật giật, nói lời đồng ý một cách khó khăn. Những lời độc ác như ban nãy, ông ta không dám nói nữa mà cũng không còn tư cách để nói nữa. Hắn có thể gọi điện thoại thẳng đến chỗ của chủ tịch tỉnh, nếu như bản thân còn không biết điều thì chắc chắn sẽ bị miễn chức, nói không chừng sau này còn phải bị hắn xử lí nữa. Tề Đẳng Nhàn cũng không hứng thú lắm với việc xử lí Tôn Hưng Chương, xử lí tên cặn bã như Tôn Học Văn hai lần là đủ rồi.