Tuyệt Thế Cường Long

chương 524

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 524 Lôi Cuồng nhân cơ hội lùi lại một bước này ném kiếm tới sau lưng, anh ta vòng tay ra sau nắm lấy chuôi kiếm, lập tức rút ra! “Hay cho một chiêu tô tần cõng kiếm sau lưng!” Trong miệng Tề Đẳng Nhàn thốt ra một câu tán thưởng, nhưng ngay sau đó người cũng đã phóng tới bên cạnh sườn của đối phương. Hắn vươn tay tới, hoá thành móng ưng hung hăng nắm chặt tay của Lôi Cuồng. Lôi Cuồng kinh hãi, còn chưa kịp tránh thoát thì tay Tề Đẳng Nhàn đã lập tức buông lỏng, năm ngón tay khép lại nhòn nhọn như mỏ của chim hạc, mổ xuống nắm tay đang nắm chặt lại của Lôi Cuồng! Lôi Cuồng ăn đau, không tự chủ được thả tay ra. Tề Đẳng Nhàn thuận thế kéo chuôi kém tới, bá một tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ cầm trực tiếp ở trong tay. “Cậu….” Lôi Cuồng thấy kiếm của mình rơi vào tay Tề Đẳng Nhàn thì chấn kinh tột độ, căn bản không thể tin vào được hai mắt của mình. Đời này của mình đúng thật là lần đầu tiên gặp phải một đối thủ như vậy, ở trước mặt đối phương ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quá khoa trương rồi! “Tôi nói rồi, anh ở trước mặt tôi ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có!” Tề Đẳng Nhàn lạnh lùng nói, trực tiếp ném trường kiếm trong tay về phía Lôi Cuồng. Sắc mặt Lôi Cuồng ảm đạm, yên lặng tiếp được kiếm tra vào vỏ, gò má run rẩy cắn răng nói: “Tôi lĩnh giáo!” Nói xong lời này, anh ta móc từ trong ngực ra một tấm chi phiếu năm trăm vạn, nói: “Đây là chi phiếu mà Hướng tổng cho tôi, hiện giờ tôi hoàn trả đầy đủ!” Ném chi phiếu xuống xong, Lôi Cuồng xoay người là đi. Chính mình đường đường là truyền nhân của Cửu Cung Kiếm, vậy mà ở trước mặt Tề Đẳng Nhàn ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có, quả thực mà mất mặt tới tận nhà bà nội, thật sự không có mặt mũi ở lại nữa! “Hướng tổng, lần sau nếu muốn mời vệ sĩ thì có thể tới tìm tôi, tôi có thể tìm được người lợi hại hơn anh ta nhiều, bảo đảm vạn vô nhất nhất.” Tề Đẳng Nhàn liếc mắt nhìn Hướng Đông Tinh một cái, nhàn nhạt nói. “Lợi hại.” Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn, cười khẽ giơ ngón tay cái lên. Cô ta thật sự rất ít khi cười, nhưng một khi đã cười thì lại vô cùng đẹp, hình dung thành khuynh quốc khuynh thành cũng không quá. “Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, mau chóng trở về đi.” Tề Đẳng Nhàn lắc lắc tay. Hướng Đông Tinh gật gật đầu, leo lên xe của mình rời đi. Tề Đẳng Nhàn gọi một cuộc điện thoại, nói: “Này, Phó lão, tới đây nhặt xác đi!” Phó Phong Vân hơn nửa đêm bị đánh thức vốn dĩ có chút khó chịu, nghe thấy lời này thì tinh thần rung lên, hỏi: “Cái gì? Xong rồi sao?!” Tề Đẳng Nhàn ngáp một cái nói: “Tôi đi trước đây, thi thể để ở chỗ này, ông cho người tới xử lý chút đi.” Phó Phong Vân cho người đi thu thập thi thể của Vladimir, sau khi chính bản thân nghiệm minh thì nhẹ nhàng thở ra. “Ngọc Tiểu Long vẫn còn tốt đi? Quả nhiên là thất thủ.” “Chuyện này đối với cô ấy cũng là một chuyện tốt, dù sao thì dọc đường đi cũng đã không thuận lợi rồi.” “Đối ngoại không cần phải tuyên bố là do Tề Đẳng Nhàn làm ra, để cô ấy tự mình suy đoán đi vậy.” Phó Phong Vân giải quyết xong việc này thì tảng đá trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhàng rơi xuống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio