Chương 703 Lần này Tô Chính Dương không có cách nào để né tránh hay là ngăn cản gì cả, anh ta bị đánh thẳng vào mặt. Một tiếng vang giòn tan, đầu anh ta bị lệch về một phía, máu tươi và răng từ trong miệng phun ra. Cái gì mà đánh người không đánh mặt? Nhị đương gia của nhà tù U Đô không có khái niệm gì về quy củ cả, không chỉ muốn đánh mà còn phải đánh thật mạnh, thậm chí là phải treo lên đánh thật mạnh! Một cái tát này của Tề Đẳng Nhàn thiếu chút nữa đã đánh Tô Chính Dương ngất đi. Long Tông Toàn xem đến ngây người, người này nhìn thì có vẻ ngốc nghếch đấy nhưng sao lại bạo lực như vậy chứ, ngay cả người có lai lịch như Tô Cảnh Dương mà cũng dám đánh? Thư ký của ông ta xem đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy lưng, ông ta không tự chủ được nhớ đến cảnh Tề Đẳng Nhàn túm cổ đánh mình! “Chú Kiều, chú đừng quan tâm cháu, chuyện này cháu sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn.” Tề Đẳng Nhàn quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Quốc Đào đang muốn nói lại thôi, hắn thản nhiên nói. Kiều Quốc Đào thoáng ngây người, sau đó khẽ gật đầu, không nói gì. Ngay cả lúc này Tề Đẳng Nhàn vẫn có thể có một khí chất khí định thần nhàn, điều này khiến trong lòng ông không tự chủ được cảm thấy sợ hãi, như thể đứng trước mặt ông là một vị thần có thể kiểm soát sự sống và cái chết. “Con mẹ nó tụi mày còn thất thần làm gì, còn không mau bắt người lại?!” Tô Chính Dương hét lớn. Các thanh tra viên lập tức nhấc họng súng lên, nhắm vào Tề Đẳng Nhàn, phẫn nộ quát: “Quỳ xuống ngay, ngoan ngoãn chịu trói nếu không tôi sẽ đánh chết anh!” Tề Đẳng Nhàn nhìn gã ta khinh miệt nói: “Súng?” Nói xong lời này, bỗng nhiên hắn duỗi tay, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng hắn đã kéo Tô Chính Dương từ dưới đất lên, kéo anh ta chắn ngay trước mặt mình. “Tới, bắn một phát súng cho tôi xem?” Tề Đẳng Nhàn ung dung thong thả nói, nét mặt nghiền ngẫm. Thuộc hạ Tô Chính Dương sợ ném chuột vỡ bình, muốn nhắm vào Tề Đẳng Nhàn nhưng lại phát hiện cả người Tề Đẳng Nhàn đã trốn sau lưng Tô Chính Dương. Tất nhiên một khi đã nổ súng sẽ đả thương Tô Chính Dương! Tô Chính Dương hung hăng nháy mắt với tên thuộc hạ, tên này lập tức hiểu ý anh ta. Tề Đẳng Nhàn cười cười, nói: “Đừng nhúc nhích, đứng cho thành thật vào, đừng nghĩ đến chuyện giở trò.” “Nếu không, một giây sau anh ta sẽ chết trong tay tôi.” “Không tin thì các người có thể thử xem! Trong lúc nói chuyện, tay của Tề Đẳng Nhàn đã mò lên động mạch chủ trên cổ Tô Chính Dương. Đồng thời, móng tay của hắn bật ra, như thể hắn có thể giấu chúng vào lòng bàn tay như một con mèo. Móng tay sắc bén trắng nõn, giống như một con dao thép đánh vào động mạch cổ đang phập phồng kịch liệt của Tô Chính Dương, phảng phất chỉ cần dùng một chút lực là có thể cắt đứt mạch máu của hắn. Nhóm thanh tra thuộc hạ của Tô Chính Dương lập tức không dám động đậy, bọn họ sợ hành động điên rồ này của Tề Đẳng Nhàn, nói không chừng hắn thật sự có giết người để phát ti3t. “Không cần phải nghe lời hắn, chẳng qua hắn chỉ cố ý hù doạ mọi người thôi, hắn sẽ không dám làm như vậy!” “Các cậu mau vào phòng bệnh bắt Kiều Thu Mộng đến đây, sau đó dùng cô ta uy hiếp tên này.” “Kiều Thu Mộng là vợ của hắn, hắn không thể không để bụng.” Lúc này Long Tông Toàn lớn tiếng nói lên, ông ta xui khiến nhóm thanh tra viên ra tay với Kiều Thu Mộng.