Chương 764 Nhìn đến Lý Vân Uyển một hơi uống hết rượu, Long Tông Toàn sợ tới mức suýt nữa chết bất đắc kỳ tử tại chỗ. Vẫn còn may, Tề Đẳng Nhàn chưa nói gì khiến cho ông ta nuốt trở về một búng máu. “Giám đốc Long, ông làm sao vậy, sao tôi có cảm giác ông có chút khẩn trương thế?” Dương Viễn Sơn hơi khó hiểu hỏi. “Không phải do tên ngu như anh hại à, nếu biết sớm rằng Tề Đẳng Nhàn ở chỗ này, ông đây còn lâu mới đến!” Long Tông Toàn mắng thầm trong lòng. Song, trên mặt ông vẫn cười ha hả, nói mình không có việc gì, chắc là do không nghỉ ngơi tốt mà thôi. Hiện tại Tề Đẳng Nhàn rượu đủ cơm no rồi, còn ợ nhẹ một cái, hắn vỗ bụng mình. Hành động ấy khiến hai người Dương Viễn Sơn và Tống Chí Mai cảm giác khó chịu, ở trường hợp như vậy mà không biết một chút lễ nghi nào sao? Hành động tùy ý như thế có biết lễ phép hay không? Để cho loại người này xuất hiện trên bàn cơm thật là hạ thấp cấp bậc của bọn họ! Dương Viễn Sơn sắc mặt âm trầm nói “Cậu văn nhã một chút được không?” Lý Vân Uyển nói “Hắn là như thế ấy, khá tùy ý lại thật thà, mọi người đừng quá để ý.” Long Tông Toàn cuống quít cười nói “Đương nhiên sẽ không để ý, tôi cũng thích thoải mái! Ăn cơm mà, mọi người cần ăn uống nhẹ nhàng, nếu như quá trang trọng thì còn vui gì nữa?” Lúc nói chuyện ông ta còn cố ý làm bụng to lên rồi ợ một cái. Tống Chí Mai tán thưởng nói “Giám đốc Long thật là thẳng thắn!” Dương Viễn Sơn cũng cười nói “Giám đốc Long nói có đạo lý, vậy mọi người cũng nên tự nhiên thôi.” Trong lòng Tề Đẳng Nhàn khinh thường, mấy trò con bò gì thế này. Nếu không phải hôm nay mẹ vợ ở đây, hắn kiểu gì cũng phải ấn đầu Dương Viễn Sơn vào trong nồi lẩu, nhân tiện xả giận giúp Dương Quan Quan. “Sao tôi cứ có cảm giác giám đốc Long nhân nhượng anh nhỉ? Vết thương trên mặt ông ta không phải do anh đánh đấy chứ?” Lý Vân Uyển tò mò hỏi. “Có à? Không có đâu?! Chắc là do người ở đế đô tính cách khá tốt, bằng lòng tương trợ đồ quê mùa như tôi.” Tề Đẳng Nhàn tùy tiện nói, hắn cầm lên một cây tăm để xỉa răng. Nhưng lúc hắn xỉa răng thì không tùy ý như vậy, một tay xỉa răng, một tay khác che miệng mình. Đây là lễ phép cơ bản trên bàn cơm, nếu không, lỡ như lúc hắn đang xỉa răng thì miếng đang tắc trong răng văng vào đĩa đồ ăn, vậy mọi người có ăn được nữa hay không? Lý Vân Uyển nói “Có đấy! Có cảm giác ông ta…” Tề Đẳng Nhàn buông tăm xỉa răng xuống, bàn tay to của hắn lại sờ lên trên đùi cô ta, cắt ngang lời truy vấn tiếp theo của Lý Vân Uyển . “Sao chữ này không giống với lần trước? Không phải là giá như nhau sao?” Tề Đẳng Nhàn cố ý hỏi. “Giống nhau mà, là do anh trí nhớ kém đấy?” quả nhiên lực chú ý của Lý Vân Uyển bị phân tán. Ở ngay lúc này, Tống Chí Mai bưng lên chén rượu cười với Long Tông Toàn, nói “Giám đốc Long, hôm nay tôi vô cùng vui vẻ vì có thể quen biết ông.” Long Tông Toàn cũng cuống quít giơ lên chén rượu, cười nói “Không dám nhận, không dám nhận! Được biết đến anh hùng nữ kiệt như Bà Tống thì tôi cũng hết sức vinh hạnh!” Sau khi Tống Chí Mai uống một hơi cạn sạch, lúc này mới chậm rãi cười nói “Không biết Long Mục có hứng thú đến Thượng Hải của chúng tôi đầu từ một khoản hay không? Trước mắt trong tay tôi có hai hạng mục rất tốt!” Long Tông Toàn nghe Tống Chí Mai nói xong không mấy hứng thú, ông ta không muốn bị cuốn vào giữa vòng tranh đấu của Long Môn.