Chương 766 Lúc này Tống Chí Mai nhìn Tề Đẳng Nhàn thuận mắt hơn một ít, bà ta cảm thấy ít nhất tên này cũng không vô dụng, vậy mà hắn như mèo mù vớ phải chuột chết giúp được mình đối phó được với Long Tông Toàn. “Vậy thì, bà Tống với Dương thiếu gia, bên tôi còn có chút việc,tôi đi trước một bước nhé, lần sau lại cùng nhau ăn cơm!” Long Tông Toàn nói. Ông ta thật sự không muốn tiếp tục ở lại đây, như thế này còn ăn được gì nữa, trường hợp này quả thực còn kích thích hơn so với nhảy Bungee. Tống Chí Mai tiếc nuối nói “Vậy thật là đáng tiếc quá, tôi còn muốn uống thêm hai ly cùng giám đốc Long cơ mà!” Long Tông Toàn nói “Lần sau, lần sau nhé! Lần này tôi thật sự có việc gấp rồi, không thể không đi.” Lúc này Long Tông Toàn rất sợ Tề Đẳng Nhàn lại đi qua vỗ vai mình rồi bảo ông ta lại ngồi thêm một lát, lại uống thêm hai ly. Nhưng may là Tề Đẳng Nhàn cũng ước gì Long Tông Toàn cút sớm, cho nên hắn chỉ nâng mí mắt lên nhìn ông ta một cái rồi không nói năng gì. “Giám đốc Long, lần này là do tôi chiêu đãi không chu đáo! Lần sau, tôi cam đoan trên bàn cơm sẽ không có thể loại rác rưởi không liên quan lại còn kém chất lượng xuất hiện.” Dương Viễn Sơn đứng lên sau đó bắt tay Long Tông Toàn rồi cười ha hả. Nội tâm Long Tông Toàn ngay sau đó đã hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà Dương Viễn Sơn một lần, ông ta chỉ hy vọng Tề Đẳng Nhàn không vì tên ngu ngốc đó mà ghi hận lây sang ông ta. Long Tông Toàn cười miễn cưỡng sau đó rời đi bữa tiệc một cách nhanh chóng, vội vàng. Ngay lúc này Tống Chí Mai nhận được một cuộc điện thoại, bà ta nghe máy xong không khỏi nhíu mày, nói “Dương thiếu gia, bên dì cũng có chút việc gấp.” Dương Viễn Sơn nói “Dì Tống để cháu đi cùng dì.” Tống Chí Mai gật đầu sau đó quay đầu nói với Lý Vân Uyển “Vân Uyển, hôm nay là sinh nhật của con, vốn là mẹ nên cùng con ăn sinh nhật nhưng mẹ thật sự có chút việc.” Lý Vân Uyển vẫy tay tùy ý, nơi này có Dương Viễn Sơn làm cô ta cũng sớm không muốn tiếp tục có lệ “Mẹ không cần để ý, con lớn rồi, con còn để ý chuyện này sao?” Dương Viễn Sơn cũng tỏ vẻ xin lỗi, khẽ cười nói “Lần sau tôi nhất định sẽ tìm một nơi tốt hơn để mời em ăn cơm.” Chờ sau khi hai người rời đi, lúc này Lý Vân Uyển mới thở ra nhẹ nhàng. “Mẹ cô cũng không làm khó tôi lắm, chỉ là nói chuyện hơi không dễ nghe thôi.” Tề Đẳng Nhàn thấy người đã đi rồi lúc này mới cười nói. “Mẹ tôi chắc là nghĩ tôi tùy tiện mang theo một tấm chắn đến nên mới không làm khó dễ anh.” Lý Vân Uyển đối với chuyện này cũng rõ ràng. Trong suy nghĩ của Tống Chí Mai thì một miếng thịt chó thiu như Tề Đẳng Nhàn làm sao có thể đưa lên bàn tiệc được. ( note gửi beta: chị xem giúp em trường hợp này có thay được bằng: “cái đũa mốc như Tề Đằng Nhàn sao có thể đặt lên được mâm son” hay không nhé. raw:在宋志梅看来, 齐等闲这样的烂狗肉, 是真的上不得席面的.cv:Ở tống chí mai xem ra, tề bình thường như vậy đích lạn cẩu thịt, là thật đích thượng không được bàn tiệc đích.) Bà ta cảm thấy nếu lấy tiêu chuẩn của con gái mình thì dĩ nhiên sẽ không vừa ý một tên đàn ông như Tề Đẳng Nhàn, cho nên Tống Chí Mai đương nhiên cho rằng hắn chẳng qua là cái lá chắn chất lượng thấp mà thôi. Tề Đẳng Nhàn thở dài, nói “Hầy, tôi vốn định tạo ấn tượng mạnh mẽ với mẹ vợ mà bà ấy lại đi mất rồi!” Lý Vân Uyển nói “Cái gì? Anh nói sẽ chuẩn bị quà cho tôi, vậy quà của tôi đâu?”