Chương 820 Hắn giơ tay của mình lên đưa hướng tới Hướng Đông Tình trên mặt bàn, sau đó đánh vào mông cô mấy lần. Cái này rất giống với người lớn dạy dỗ con cái của mình khi chúng không nghe lời. Hướng Đông Tình cũng chưa bao giờ nghĩ tới, đời này của mình vậy mà bị một người con trai ấn trên bàn dạy dỗ như đứa trẻ. Mấy bàn tay kia đánh xuống, đau đến mức da thịt cô giống như nứt ra, nước mắt bắt đầu chảy ra. Trong miệng cũng phát ra những tiếng gào thét thông khổ trong vô vọng. “Cho cô nghỉ ngơi là vì muốn tốt cho cô, cô thì cứ rúc vào mấy cái vấn đề không thể giải quyết đó.” Tề Đẳng Nhàn đánh xuống, đến mức Hướng Đông Tình nằm liệt trên mặt bàn, đôi chân dài run rẩy, thậm chí có chút đứng không vững, cả người trượt xuống. Hướng Đông Tình bị Tề Đẳng Nhàn đánh đến phát khóc, nhưng khóc cũng không quá thảm thiết, âm thanh rất nhỏ mà nước mắt rất nhiều. Tề Đẳng Nhàn nói: “Bây giờ đã biết tôi lợi hại chưa? Không phải ai cũng sẽ quan tâm cô. Ít nhất tôi sẽ không!” Hướng Đông Tình trong miệng phát ra tiếng khóc, ngay sau đó cả người không kìm nén được khóc rống lên. Đau đớn chỉ dẫn đường cho cô khóc, cuối cùng khiến cô khóc thành tiếng là thời gian dài phải mang theo gánh nặng trên vai và áp lực cuộc sống cho cô sự thống khổ. Hướng Đông Tình đang khóc, Tề Đẳng Nhàn ở bên cạnh nhìn. Chú Phúc ngoài cửa nghe được động tĩnh vừa rồi thì không khỏi thấy lo lắng. Có điều, nếu cô ta đã gọi Tề Đẳng Nhàn tới thì ông ấy tin tưởng hắn là được. Ông ấy tin rằng Tề Đẳng Nhàn là người đàn ông đầu tiên được Hướng Đông Tình dẫn về nhà thì tất nhiên hắn sẽ có điểm đặc biệt. “Tôi biết cô rất mệt mỏi và áp lực. Tuy nhiên, cô đừng sống mãi trong quá khứ rồi tự dằn vặt bản thân nữa.” “Thời gian không ngừng tiến về phía trước, cuộc sống cũng vậy.” “Chúng ta luôn phải nhìn về phía trước.” Giọng nói Tề Đẳng Nhàn ấm áp, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Hướng Đông Tình, sau đó đưa khăn giấy cho cô ta. Hướng Đông Tình xấu hổ nằm sấp trên bàn làm việc quả thực không được đẹp cho lắm, thậm chí trông cô ta còn rất nhếch nhác. Không ai có thể ngờ rằng bà chủ lớn của tập đoàn Hướng thị lại có dáng vẻ nhếch nhác như vậy. Cô ta nằm sấp trên bàn khóc rống lên, lại còn để một người đàn ông đánh một trận. Tề Đẳng Nhàn tiếp tục nói: “Cha mẹ cố gắng tạo điều kiện tốt là để chúng ta có cuộc sống tốt hơn. Họ chưa bao giờ trông chờ người ta nhớ kỹ sự nghiệp của mình mà chỉ mong đứa con của mình có thể sống vui vẻ khỏe mạnh.” Hướng Đông Tình nghẹn ngào nói: “Ai mà chẳng nói được những lời như vậy. Anh chưa từng trải qua đau đớn mất đi gia đình thì đừng nói những lời châm chọc như thế!” Tề Đẳng Nhàn chỉ cười, nói: “Đúng vậy, chưa trải qua đau khổ của người khác thì đừng khuyên làm gì.” “Có điều, không phải chính chúng ta mới có thể quyết định mình sống cuộc sống thế nào sao?” “Ít nhất cũng đừng để mình sống mệt mỏi như vậy.” “Cô nên quý trọng chú Phúc, ông ấy già rồi, cô không nên để ông ấy lúc nào cũng lo lắng cho cô nữa.” Sau khi nói xong, Tề Đẳng Nhàn vươn tay, kéo Hướng Đông Tình từ trên bàn lên. Dáng vẻ cô ta nằm sấp trên bàn thật đúng là khiến người ta suy nghĩ lung tung.