Tuyệt Thế Cường Long

chương 850

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 850 Nghe xong câu hỏi của A Phúc, Tề Đẳng Nhàn cười ha ha rồi bảo ông ấy: “Gọi Hướng Đông Tinh ra đây.” A Phúc không dám thất lễ, chỉ sợ có chuyện gì gấp gáp, bèn vội vàng gọi Hướng Đông Tinh ra gặp. Nhìn thấy Tề Đẳng Nhàn, Hướng Đông Tinh ngẩn ra rồi nhíu mày hỏi hắn: “Trên thắt lưng anh có cái gì kia?” “Tôi không dám cho cô xem đâu, miễn cho cô phải sợ hãi.” Tề Đẳng Nhàn cười nhe răng rồi bình tĩnh trả lời. Hơi thở của Hướng Đông Tinh nhanh hơn một nhịp, trong lòng cô ta cũng mơ hồ đoán được đó là gì. Cô ta im lặng trong chốc lát rồi nói: “Đợi tôi vài phút, tôi sẽ thay quần áo rồi chúng ta phải lập tức đi ngay.” A Phúc ngạc nhiên hỏi: “Đi? Đã muộn thế này mà hai người còn muốn đi đâu nữa?” Hướng Đông Tinh không trả lời, chỉ quay vào bên trong rồi nhanh chóng thay một bộ quần áo khác. Sau đó Tề Đẳng Nhàn ngồi trên xe để cô ta chở tới nghĩa địa công cộng. “Uống một ít đi cho ấm người.” Hướng Đông Tinh lấy ra một bình rượu đưa cho Tề Đẳng Nhàn rồi nói. Tề Đẳng Nhàn cúi xuống nhìn, ái chà, khá lắm, rượu Mao Đài năm mươi năm! Cái cô Hướng Đông Tinh này đúng là hào phóng thật! Hắn mở nắp bình, không nói hai lời mà lập tức uống ừng ực ba ngụm thật lớn. Ba ngụm rượu trôi xuống bụng, làm nóng rát cả yết hầu, dường như có một dòng nước ấm chảy ngập vào trong dạ dày khiến nhiệt độ khắp người hắn bắt đầu từ từ tăng cao. “Tiếc là không có món gì nhắm rượu.” Tề Đẳng Nhàn chép miệng, thở dài nói. “Khoai tây chiên này, ăn tạm đi.” Hướng Đông Tinh tiện tay ném sang một bịch khoai tây chiên rồi thản nhiên đáp, mắt vẫn nhìn thẳng. Tề Đẳng Nhàn cứ thấy sai sai, rượu Mao Đài năm mươi năm mà nhắm cùng khoai tây chiên, có cảm giác hơi giống cái hồi Bàng Tú Vân ăn tôm ngâm rượu hồi trước, đúng là phí của trời. Tề Đẳng Nhàn nhai khoai tây chiên rôm rốp, thỉnh thoảng lại tu một ngụm rượu, cả người nhũn ra, ngồi tựa lưng vào ghế trong tư thế thoải mái cực kì. “Vương Hổ trốn trong doanh trại quân đội mà anh vẫn giết được hắn ta, đúng là không thể tưởng tượng nổi! Tôi còn nghĩ anh phải mất mấy ngày mới xong chuyện và cũng sẽ không ra tay ở một nơi như doanh trại quân đội cơ đấy.” Hướng Đông Tinh không nhịn được mà cảm thán, thậm chí cô ta còn rất tò mò muốn biết tại sao Tề Đẳng Nhàn lại có thể làm được. Tề Đẳng Nhàn chỉ cười rồi đáp: “Tôi đã đồng ý với cô rồi, cô muốn nội trong đêm nay phải có đầu của hắn ta để làm lễ tế thì chắc chắn tôi sẽ không thất hẹn!” Hai mắt của Hướng Đông Tinh khẽ co giật, nhưng cô ta cũng chẳng nói gì thêm. Họ nhanh chóng đến ngọn núi nơi có nghĩa địa công cộng. Vừa xuống xe, Tề Đẳng Nhàn đã lập tức cởi bọc quần áo, một cái đầu người đẫm máu rơi ra, lăn lông lốc rồi dừng lại trước mộ của cha mẹ Hướng Đông Tinh. Lúc này mưa đã sắp ngừng rơi, chỉ còn vài hạt mưa lác đác. Hướng Đông Tinh nắm chặt lấy áo khoác, thắp vài nén hương rồi cắm xuống trước mộ của cha mẹ mình và mộ của Hướng Đông Lôi. “Hôm nay con đã để người ngoài quấy rầy giấc ngủ của mọi người, sau này hắn ta sẽ không thể làm phiền cha mẹ và anh nữa, xin mọi người hãy yên tâm.” Hướng Đông Tinh ngồi xổm trước mộ, thấp giọng thì thầm. Cái đầu của Vương Hổ có vẻ vô cùng dữ tợn: miệng anh ta há thật to, đôi mắt trợn trừng ứ máu, chết không nhắm mắt.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio