Chương 906 “Bà âm thầm mượn sức Dương gia ở Thượng Hải tôi cũng biết rõ, chẳng qua, bà cảm thấy sẽ hữu dụng sao?” Văn Tư Thuận lại thả ra một quả bom nặng. Ánh mắt Tống Chí Mai lạnh đi, lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ nói nhiều như vậy, rốt cuộc có mục đích gì, không ngại nói thẳng ra cho tôi nghe một chút chứ!” Văn Tư Thuận chắp hai tay sau lưng, bộ dáng phong phạm trông như cao nhân, nhàn nhạt nói: “Ý của tôi là muốn giết Tống phó đà chủ, miễn cho cha tôi luôn đau đầu với đám cấp dưới muốn tạo phản như bà.” “Shhh……” Mọi người đều hít sâu một hơi, không nghĩ tới Văn Tư Thuận dám nói chuyện này ra với vẻ mặt đạm nhiên như vậy. Chẳng qua, đúng là anh ta có năng lực để tự tin như vậy, không có người dám nghi ngờ anh ta trên phương diện này. Tống Chí Mai nghe vậy sắc mặt lập tức căng chặt, Lý Vân Uyển phía sau bà ta cực kỳ phẫn nộ, cảm thấy cái trên trước mặt này thật biết giả bộ, thật muốn đấm bể đầu chó của anh ta! “Nhưng sau khi tôi nhìn thấy con gái của Tống phó đà chủ, lại muốn thay đổi chủ ý.” Văn Tư Thuận đưa ánh mắt dừng xuống trên người Lý Vân Uyển, hơi hơi mỉm cười. Hiện trường ồ lên một mảnh…… Tống Chí Mai cũng khiếp sợ, không nghĩ tới Văn Tư Thuận sẽ nói ra những lợi như vậy. Ý này là, nhìn trúng Lý Vân Uyển? Sắc mặt Lý Vân Uyển âm trầm đến hơi khó coi, cái tên khốn này, nói ra những lời này là có ý gì??? Tống Chí Mai lạnh lùng nói: “Thiếu đà chủ rốt cuộc là muốn nói cái gì?!” Văn Tư Thuận mỉm cười nói: “Tôi có thể ủng hộ Tống phó đà chủ thượng vị, thậm chí thuyết phục cha ta chủ động nhường lại chức vị đà chủ!” “Cái gì?!” Vẻ mặt cứ mọi người ở hiện trường đều hiện lên vẻ kinh sợ, bọn họ dùng một loại ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Văn Tư Thuận. Văn Tư Thuận nhàn nhạt nói: “Mọi người dù sao cũng đều đồng môn ở Long Môn, nếu cứ luôn tranh đấu nội bộ như vậy, cũng chỉ tự tổn hại chính mình mà thôi.” “Để truyền ra ngoài sẽ làm người ngoài cười chê! Long Môn ở Thượng Hải đấu tranh gay gắt đã lâu, đây cũng là thời điểm nên bình ổn lại.” Tống Chí Mai trầm mặc một lát, nói: “Điều kiện là gì? Chuyện tốt như vậy, không có thể nào lại không có điều kiện!” Văn Tư Thuận nhìn Lý Vân Uyển, cười nói: “Điều kiện sao, rất đơn giản.” “Bà gả con gái bà cho tôi, tôi nâng đỡ bà thượng vị.” “Về sau, chúng ta là người một nhà, ai đảm nhận chức vị đà chủ này, cũng đều như nhau.” “Đến lúc đó, đứa bé sinh ra rồi lớn lên, là có thể để nó tiếp nhận chức vị đà chủ!” Mọi người đều sửng sốt, không nghĩ tới Văn Tư Thuận lại tính toán lâu dài đến vậy. Chẳng qua, nếu tính toán như vậy, thì đối với Văn gia bên này cũng không có hại chút nào. Cứ cho là Tống Chí Mai lên làm đà chủ 20 năm, điều khiển chi nhánh Long Môn tại Thượng Hải đến hô mưa gọi gió, đến cuối cùng, người tiếp nhận toàn cục, vẫn là họ Văn! “Cái đề nghị này của tôi, không biết Tống phó đà chủ cảm thấy như thế nào ?” Văn Tư Thuận cười hỏi.