Tuyệt Thế Cường Long

chương 915

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương 915 “Mẹ kiếp!” Tề Đẳng Nhàn khẽ quát lên một tiếng, cơ thể luồn đến trước ngực Văn Tư Thuận, hai tay tạo thành hình hoa sen và đánh lên phía trên! “Rắc rắc!” Hai bàn tay của hắn đánh thẳng vào cằm dưới của Văn Tư Thuận, đánh ra tiếng xương gãy giòn vang. Toàn bộ cơ thể của Văn Tư Thuận ngay lập tức bay khỏi mặt đất, hàm răng thoáng cái đã rụng ra không biết bao nhiêu cái răng, một chiêu “Lão Viên quải ấn” này đánh cho bộ não của anh ta không ngừng va chạm vào xương sọ, trong nháy mắt đã trở thành trạng thái chấn động não. Ngay sau đó, cơ thể của Tề Đẳng Nhàn cũng nhảy lên và xoay vòng, sau khi xoay người ở trên không, cú đá của hắn mạnh mẽ rơi trên lồ ng ngực của Văn Tư Thuận! “Ầm!” Cơ thể của Văn Tư Thuận bay ngược về phía sau giống như một viên đạn với tốc độ cực nhanh, thoáng một cái đã bay xa khoảng bảy tám mét và bẹp một tiếng đập vào bức tường. Sau khi đập vào bức tường, cơ thể của anh ta cũng không rơi xuống mà gắn chặt ở trên trường như một bức tranh vậy. Một màn này nói ra thì dài nhưng trên thực tế thì chỉ trong nháy mắt như một tia chớp mà thôi. Động tác của Tề Đẳng Nhàn quá nhanh và quá mạnh mẽ, từ nắm cát ném lên mặt đến một chưởng và cú huých phá vỡ thế đỡ, lại đến “Lão Viên quải ấn” đánh anh ta bay lên rồi đến cú đá vô cùng mạnh mẽ lúc cuối cùng chỉ đơn giản diễn ra trong vòng hai giây mà thôi. Vừa rồi những người kia còn chưa nói xong thì cơ thể của Văn Tư Thuận đã bay trên trời rồi. Sau đó, mọi người không nói nên lời giống như con gà trống bị bóp cổ và trơ mắt nhìn Văn Tư Thuận bị bay ra phía xa… “Ơ ơ ơ…” Trong cổ họng của mọi người không tự chủ được mà phát ra những âm thanh quái đản, rõ ràng là bọn họ không thể tin được cảnh tượng vừa diễn ra trước mắt này. Hai mắt của Từ An trợn to như chuông đồng, ông ta hoàn toàn không thể tin vào hai mắt của mình, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh dày đặc. Hai chân của Từ Dương cũng nhũn ra, trong lòng thậm chí còn bắt đầu xuất hiện một sự sợ hãi đối với Tề Đẳng Nhàn. Tống Chí Mai nhìn Văn Tư Thuận đang dính trên bức tường, thậm chí còn quên mất cảm giác đau đớn nhức nhối trong bụng mình. “A… chuyện này!!!” Có người lên tiếng, mắt chữ a mồm chữ o, không biết phải dùng từ gì để tổng kết chuyện này. Tề Đẳng Nhàn cười khẩy, phủi tay và nói với đám người Từ An: “Chỉ thế này thôi à? Cao thủ mà các người mời đến để đối phó với tôi chỉ có chút bản lĩnh này thôi à? Thiên tài thiếu niên, tông sư trẻ tuổi?” “Rác rưởi!” Lời nói của Tề Đẳng Nhàn khiến cho gương mặt của hai cha con Từ An và Từ Dương nóng rát, cảm giác khó chịu như vừa phải chịu cả trăm ngàn cái tát. “Tôi muốn rời khỏi đây, còn ai định chặn tôi lại không?!” Tề Đẳng Nhàn cười khẩy và hỏi. Hắn nhìn khắp xung quanh, thế mà chẳng có lấy một ai dám nhìn thẳng vào hắn cả! Ban nãy khí chất của Văn Tư Thuận đáng sợ bao nhiêu thì bây giờ khí chất của hắn còn đáng sợ hơn Văn Tư Thuận những hơn mười lần! Hiện trường chỉ còn lại những tiếng hít thở ớn lạnh, không một ai dám trả lời câu hỏi này của Tề Đẳng Nhàn, người nào mà dám đứng ra thì sẽ khó tránh khỏi việc trở thành Văn Tư Thuận tiếp theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio